Bạn Tới Nhà
Mang Quả Nhãn Kính Nương
2024-08-08 10:13:05
Mẹ Tô ngẩng đầu nhìn thấy, liền vội vàng đi ra đón người vào nhà.
Tài xế đặt quà xuống rồi quay trở về xe, mẹ Tô và dì giúp việc đang ở trong bếp rửa hoa quả và chuẩn bị nước trái cây, trong vườn hoa chỉ còn lại năm người bọn họ.
Tần Giản đẩy cái hộp qua: "Đã mang ngọc tới”.
Ba người kia cũng đồng loạt đưa mấy cái hộp tới, có lớn có nhỏ, nhưng đều không mở ra.
Đồ đạc hơi nhiều, đặt ở bên ngoài cũng không tiện.
Tô Vân Thiều tạm thời đặt ngọc điêu khắc xuống và cầm hộp lên, “Các cậu ngồi một lát đi, tớ đi cất đồ xong sẽ trở lại ngay.”
Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều, để tớ giúp cậu”.
Triệu Tình Họa: “Thật ra bọn tớ muốn đến phòng cậu tham quan một chút”.
Trong phòng duy nhất không thể gặp người chính là Vân Khê, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đã gặp qua Hoàng Lập nhập vào người giấy, sẽ không bị dọa, Tô Vân Thiều cũng gật đầu.
Ba người bọn họ vừa mới đi lên, Tô Húc Dương đã trở lại.
Anh ta liếc mắt nhìn hai chiếc xe xa lạ ở trước cửa nhà mình, lại nhìn thấy hai người xa lạ là Tần Giản và Bách Tinh Thần đứng trong vườn hoa, liền gật đầu chào hỏi khách, vừa vào cửa liền nhìn thấy mẹ Tô đang bưng hoa quả chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mẹ, hai người bên ngoài là ai vậy?"
Mẹ Tô thò đầu ra nhìn, "Tới tìm Vân Vân đấy”.
Nghĩ đến nhan sắc của hai tiểu soái ca kia, bà có chút dao động, "Làm em rể của con được không?”
Ha hả.
Tô Húc Dương siết chặt nắm tay, ra sức che giấu sự ghét bỏ trong mắt, cố gắng tỏ ra tự nhiên rồi hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy Vân Vân sẽ thích loại trẻ em lông còn chưa mọc đủ này sao?"
“Biết đâu được” Mẹ Tô len lén nhìn bóng lưng của Tần Giản và Bách Tinh Thần, không chú ý tới con trai đang xem thường người khác.
“Bạn cùng tuổi càng có nhiều đề tài để nói chuyện, từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới, đúng là một tình yêu tốt đẹp!”
Tốt đẹp cái rắm!
Tô Húc Dương mặt không đổi sắc: “Tuổi lớn sẽ biết thương người.”
Mẹ Tô càng nhìn càng thích Bách Tinh Thần: "Tuổi còn nhỏ đã điềm tĩnh như vậy, đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Tô Húc Dương lắc đầu: "Tuổi còn nhỏ đã trưởng thành như vậy, cũng không biết đã từng có bao nhiêu bạn gái rồi, khả năng cho Vân Vân đội nón xanh là rất cao!"
Mẹ Tô do dự một chút, "Người hoạt bát, vui tươi như ánh mặt trời ở bên cạnh cũng không tệ, vừa vặn bổ sung cho tính cách của Vân Vân!”
Tô Húc Dương càng chán ghét nói: "Dáng vẻ quá non nớt, Vân Vân khẳng định ăn không vô!”
Mẹ Tô: ???
Sao bà lại cảm thấy cuộc trò chuyện này quen quen?
**************
Tô Vân Thiều dẫn Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa lên lầu.
Cửa phòng mở ra, lộ ra mọi thứ bên trong đều rất đơn giản, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn thấy được tất cả.
Tô Vân Thiều đặt bốn cái hộp đựng ngọc thạch ở trên bàn học, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đứng ở phía sau nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi tin tức.
Lôi Sơ Mạn: Cậu ấy có thật sự là thiên kim thật không vậy?
Triệu Tình Họa: Dáng vẻ của dì cũng không giống như người sẽ bạc đãi con gái ruột của mình nha?
Tô Vân Thiều quay đầu lại thì phát hiện hai người bọn họ vẫn còn đứng ở cửa, "Không phải các cậu muốn vào tham quan sao?”
Lôi Sơ Mạn: "Đúng vậy”.
Triệu Tình Họa: "Vân Thiều, có phải phòng của cậu hơi trống trải?”
Tô Vân Thiều nhìn chung quanh một vòng, giường, tủ, cửa sổ, sô pha, bàn học tất cả đều có, nhưng mà bạn học đã nói như vậy, có lẽ thật sự thiếu thứ gì đó.
"Phòng của các cậu không giống như thế này?"
Lôi Sơ Mạn: "Tớ thích máy móc và mô hình, trong phòng của tớ có rất nhiều mô hình lớn nhỏ”.
Triệu Tình Họa: "Phòng của tớ có rất nhiều đồ chơi bằng bông và gối ôm, nằm dựa hoặc ôm sẽ rất thoải mái, còn có một bàn trang điểm rất lớn, đựng được nhiều mỹ phẩm dưỡng da và trang sức”.
Tô Vân Thiều nghe xong liền hiểu.
Mỗi người đều có tính cách và sở thích khác nhau, phần lớn sẽ để những thứ mình thích trong không gian riêng tư này, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy được, nhưng trong phòng của cô không có gì cả, nhìn không ra sở thích của chủ nhân.
Mục đích thực sự của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa muốn tới tham quan phòng là để hiểu rõ con người của cô sao?
Biết được điều này, Tô Vân Thiều từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một vali lớn, lộ ra bên trong rất nhiều thành phẩm điêu khắc gỗ trông rất sống động cùng một bộ phận khối gỗ chưa được tạo hình.
“Bình thường tớ cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mày mò mấy thứ này thôi”.
“Oa - - "Hai người kinh ngạc kêu lên, ngồi xổm xuống bên cạnh vali, nhìn chăm chú.
Triệu Tình Họa vươn bàn tay nhỏ bé thăm dò: “Vân Thiều, tớ có thể sờ một chút không?”
Lôi Sơ Mạn không nói gì, đáy mắt cũng có mong đợi.
Tô Vân Thiều gật đầu: “Thích thì chọn vài cái mang về đi”.
Triệu Tình Họa: “Thật sao?”
Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều cậu thật tốt!”
Đồng phục học sinh mùa hè là váy ngắn đến đầu gối, hai người cũng mặc kệ hình tượng có bị lộ hàng hay không, cứ thế ngồi xuống, lấy ra từng bức tượng gỗ khỏi vali rồi xếp thành một hàng.
Với tốc độ này của bọn họ, Tô Vân Thiều tin rằng bọn họ phải mất một đến hai giờ mới chọn xong.
Cô lại đi một chuyến xuống lầu, thu dọn nguyên liệu và dụng cụ điêu khắc ngọc, sau đó lại mang Tần Giản và Bách Tinh Thần lên trên phòng.
Ba người đi ngang qua phòng khách, mẹ Tô bưng nước trái cây từ phòng bếp đi ra, “Vân vân?”
Tô Vân Thiều: “Mẹ, con dẫn bọn họ lên phòng chơi, mẹ đưa nước trái cây cho con đi”.
Không đợi cô đưa tay, Bách Tinh Thần đã chủ động nhận lấy nước trái cây: “Cảm ơn dì.”
Tần Giản tươi cười ngọt ngào: “Dì vất vả rồi.”
Chờ bọn họ đi lên lầu ba, mẹ Tô ôm trái tim đang đập thình thịch, lôi kéo Tô Húc Dương đang giả vờ chơi game ở phòng khách nhưng thực chất là đang nhìn lén Tần Giản và Bách Tinh Thần, nói: "Cuối cùng mẹ cũng biết chú cún cưng ngọt ngào là như thế nào!"
Tài xế đặt quà xuống rồi quay trở về xe, mẹ Tô và dì giúp việc đang ở trong bếp rửa hoa quả và chuẩn bị nước trái cây, trong vườn hoa chỉ còn lại năm người bọn họ.
Tần Giản đẩy cái hộp qua: "Đã mang ngọc tới”.
Ba người kia cũng đồng loạt đưa mấy cái hộp tới, có lớn có nhỏ, nhưng đều không mở ra.
Đồ đạc hơi nhiều, đặt ở bên ngoài cũng không tiện.
Tô Vân Thiều tạm thời đặt ngọc điêu khắc xuống và cầm hộp lên, “Các cậu ngồi một lát đi, tớ đi cất đồ xong sẽ trở lại ngay.”
Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều, để tớ giúp cậu”.
Triệu Tình Họa: “Thật ra bọn tớ muốn đến phòng cậu tham quan một chút”.
Trong phòng duy nhất không thể gặp người chính là Vân Khê, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đã gặp qua Hoàng Lập nhập vào người giấy, sẽ không bị dọa, Tô Vân Thiều cũng gật đầu.
Ba người bọn họ vừa mới đi lên, Tô Húc Dương đã trở lại.
Anh ta liếc mắt nhìn hai chiếc xe xa lạ ở trước cửa nhà mình, lại nhìn thấy hai người xa lạ là Tần Giản và Bách Tinh Thần đứng trong vườn hoa, liền gật đầu chào hỏi khách, vừa vào cửa liền nhìn thấy mẹ Tô đang bưng hoa quả chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mẹ, hai người bên ngoài là ai vậy?"
Mẹ Tô thò đầu ra nhìn, "Tới tìm Vân Vân đấy”.
Nghĩ đến nhan sắc của hai tiểu soái ca kia, bà có chút dao động, "Làm em rể của con được không?”
Ha hả.
Tô Húc Dương siết chặt nắm tay, ra sức che giấu sự ghét bỏ trong mắt, cố gắng tỏ ra tự nhiên rồi hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy Vân Vân sẽ thích loại trẻ em lông còn chưa mọc đủ này sao?"
“Biết đâu được” Mẹ Tô len lén nhìn bóng lưng của Tần Giản và Bách Tinh Thần, không chú ý tới con trai đang xem thường người khác.
“Bạn cùng tuổi càng có nhiều đề tài để nói chuyện, từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới, đúng là một tình yêu tốt đẹp!”
Tốt đẹp cái rắm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Húc Dương mặt không đổi sắc: “Tuổi lớn sẽ biết thương người.”
Mẹ Tô càng nhìn càng thích Bách Tinh Thần: "Tuổi còn nhỏ đã điềm tĩnh như vậy, đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Tô Húc Dương lắc đầu: "Tuổi còn nhỏ đã trưởng thành như vậy, cũng không biết đã từng có bao nhiêu bạn gái rồi, khả năng cho Vân Vân đội nón xanh là rất cao!"
Mẹ Tô do dự một chút, "Người hoạt bát, vui tươi như ánh mặt trời ở bên cạnh cũng không tệ, vừa vặn bổ sung cho tính cách của Vân Vân!”
Tô Húc Dương càng chán ghét nói: "Dáng vẻ quá non nớt, Vân Vân khẳng định ăn không vô!”
Mẹ Tô: ???
Sao bà lại cảm thấy cuộc trò chuyện này quen quen?
**************
Tô Vân Thiều dẫn Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa lên lầu.
Cửa phòng mở ra, lộ ra mọi thứ bên trong đều rất đơn giản, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn thấy được tất cả.
Tô Vân Thiều đặt bốn cái hộp đựng ngọc thạch ở trên bàn học, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đứng ở phía sau nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi tin tức.
Lôi Sơ Mạn: Cậu ấy có thật sự là thiên kim thật không vậy?
Triệu Tình Họa: Dáng vẻ của dì cũng không giống như người sẽ bạc đãi con gái ruột của mình nha?
Tô Vân Thiều quay đầu lại thì phát hiện hai người bọn họ vẫn còn đứng ở cửa, "Không phải các cậu muốn vào tham quan sao?”
Lôi Sơ Mạn: "Đúng vậy”.
Triệu Tình Họa: "Vân Thiều, có phải phòng của cậu hơi trống trải?”
Tô Vân Thiều nhìn chung quanh một vòng, giường, tủ, cửa sổ, sô pha, bàn học tất cả đều có, nhưng mà bạn học đã nói như vậy, có lẽ thật sự thiếu thứ gì đó.
"Phòng của các cậu không giống như thế này?"
Lôi Sơ Mạn: "Tớ thích máy móc và mô hình, trong phòng của tớ có rất nhiều mô hình lớn nhỏ”.
Triệu Tình Họa: "Phòng của tớ có rất nhiều đồ chơi bằng bông và gối ôm, nằm dựa hoặc ôm sẽ rất thoải mái, còn có một bàn trang điểm rất lớn, đựng được nhiều mỹ phẩm dưỡng da và trang sức”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vân Thiều nghe xong liền hiểu.
Mỗi người đều có tính cách và sở thích khác nhau, phần lớn sẽ để những thứ mình thích trong không gian riêng tư này, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy được, nhưng trong phòng của cô không có gì cả, nhìn không ra sở thích của chủ nhân.
Mục đích thực sự của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa muốn tới tham quan phòng là để hiểu rõ con người của cô sao?
Biết được điều này, Tô Vân Thiều từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một vali lớn, lộ ra bên trong rất nhiều thành phẩm điêu khắc gỗ trông rất sống động cùng một bộ phận khối gỗ chưa được tạo hình.
“Bình thường tớ cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mày mò mấy thứ này thôi”.
“Oa - - "Hai người kinh ngạc kêu lên, ngồi xổm xuống bên cạnh vali, nhìn chăm chú.
Triệu Tình Họa vươn bàn tay nhỏ bé thăm dò: “Vân Thiều, tớ có thể sờ một chút không?”
Lôi Sơ Mạn không nói gì, đáy mắt cũng có mong đợi.
Tô Vân Thiều gật đầu: “Thích thì chọn vài cái mang về đi”.
Triệu Tình Họa: “Thật sao?”
Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều cậu thật tốt!”
Đồng phục học sinh mùa hè là váy ngắn đến đầu gối, hai người cũng mặc kệ hình tượng có bị lộ hàng hay không, cứ thế ngồi xuống, lấy ra từng bức tượng gỗ khỏi vali rồi xếp thành một hàng.
Với tốc độ này của bọn họ, Tô Vân Thiều tin rằng bọn họ phải mất một đến hai giờ mới chọn xong.
Cô lại đi một chuyến xuống lầu, thu dọn nguyên liệu và dụng cụ điêu khắc ngọc, sau đó lại mang Tần Giản và Bách Tinh Thần lên trên phòng.
Ba người đi ngang qua phòng khách, mẹ Tô bưng nước trái cây từ phòng bếp đi ra, “Vân vân?”
Tô Vân Thiều: “Mẹ, con dẫn bọn họ lên phòng chơi, mẹ đưa nước trái cây cho con đi”.
Không đợi cô đưa tay, Bách Tinh Thần đã chủ động nhận lấy nước trái cây: “Cảm ơn dì.”
Tần Giản tươi cười ngọt ngào: “Dì vất vả rồi.”
Chờ bọn họ đi lên lầu ba, mẹ Tô ôm trái tim đang đập thình thịch, lôi kéo Tô Húc Dương đang giả vờ chơi game ở phòng khách nhưng thực chất là đang nhìn lén Tần Giản và Bách Tinh Thần, nói: "Cuối cùng mẹ cũng biết chú cún cưng ngọt ngào là như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro