Chương 70
Mang Quả Nhãn Kính Nương
2024-08-08 10:13:05
“Đúng vậy”. Mẹ Tôn gật đầu, "Ngày xảy ra tai nạn xe cộ, Tiểu Kha đã đăng một tấm ảnh tự sướng lên vòng bạn bè.
Tô Vân Thiều: “Tôi có thể xem được không?”
Mẹ Tôn theo bản năng sờ túi mới nhớ rằng mình đang mặc váy nên quay đầu tìm điện thoại di động ở khắp nơi.
Trong mắt ba Tôn hiện lên một tia mất kiên nhẫn bèn lấy di động của mình, mở vòng bạn bè của con gái ra, “Dùng di động của tôi xem đi”.
Tô Vân Thiều nhận lấy điện thoại, cùng xem với Tần Sóc.
Bức ảnh đen trắng chỉ thẩy được phần đầu và cổ của Tôn Kha, không nhìn ra được bối cảnh, ảnh gốc rộng hơn một chút thì có thể nhìn thấy đằng sau có một con sông, bờ sông hơi dốc và có một vài bông hoa thủy tiên mọc ở đó.
Nếu lại nhìn xuống một chút, có thể thấy rõ sự thay đổi của Tôn Kha.
Trong ba năm kể từ khi ba Tôn ngoại tình, ban đầu Tôn Kha từ một cô gái thanh thuần đã thay đổi thành cô gái với gương mặt trang điểm đậm theo phong cách quyến rũ, thường xuyên ra vào quán bar với ánh đèn lờ mờ, bối cảnh lộn xộn, thường xuyên đăng ảnh với bạn bè lên mạng, nhiều nhất là có thể đăng tận bốn đến năm lần một ngày.
Sau khi Mao Hàm Nguyệt chết, Tôn Kha lập tức thay đổi trở lại, gần nửa tháng chỉ có hai lần cập nhật trạng thái.
Đầu tiên là ngày thứ hai sau khi Mao Hàm Nguyệt chết, Tôn Kha đăng một tấm ảnh tự sướng với nền trời xanh mây trắng, cười rất vui vẻ, còn kèm theo dòng chữ: [Cuộc sống mới].
Thứ hai là vào ngày Tôn Kha chết, cô ấy đã chụp một tấm ảnh tự sướng bên bờ sông nơi Mao Hàm Nguyệt tự sát, lợi dụng khoảng cách với ống kính mà chụp tấm ảnh cô ấy mỉm cười bàn tay nâng bó hoa thủy tiên bên bờ sông.
Có thể thấy, hai lần thay đổi lớn trong phong cách của Tôn Kha lần lượt là Mao Hàm Nguyệt chen chân vào gia đình của cô ấy và sau khi rời khỏi gia đình của cô ấy.
Điểm duy nhất khó hiểu chính là: Tôn Kha đã giết Mao Hàm Nguyệt như thế nào?
Bộ phận kỹ thuật đã loại trừ khả năng làm giả video giám sát, cho nên cái chết của Mao Hàm Nguyệt có thể là thật sự tự sát, hoặc là do quỷ hồn tác quái.
Nếu Tôn Kha có năng lực sai khiến quỷ hồn, thì sẽ không đến mức bị quỷ anh đẩy ra ngoài và chết dưới bánh xe tải được, nhưng nếu Tôn Kha là một người bình thường, thì làm sao có thể sai khiến quỷ hồn được?
Tô Vân Thiều hỏi mẹ Tôn: "Dì có nghe Tôn Kha đề cập đến chuyện trang web với dì không?”
“Không có!” Mẹ Tôn một mực phủ nhận, trả lời nhanh đến nỗi ba Tôn thậm chí còn nhận thấy có gì đó không ổn, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
“Thật sự không có!” Ánh mắt của mẹ Tôn lóe lên, bàn tay siết chặt khiến vạt váy nhăn nhúm lại.
Sắc mặt của ba Tôn trầm xuống, không thèm để ý Tô Vân Thiều và Tần Sóc đang ở đây mà lớn tiếng quát lớn: “Người ta còn chưa nói đó là trang web gì mà bà đã phủ nhận nhanh như vậy, không phải là có tật giật mình đấy chứ? Rốt cuộc lúc trước Tiểu Kha đã nói những gì với bà?”
Mẹ Tôn gấp đến mặt đỏ tía tai, lớn tiếng mắng ba Tôn, "Từ khi phát hiện ông nuôi tình nhân ở bên ngoài, tính tình của Tiểu Kha đã thay đổi rất nhiều, con bé không có tâm tư học hành, mỗi ngày đi sớm về trễ cùng đám người không đứng đắn kia lăn lộn cùng một chỗ, chỉ coi nhà là khách sạn, khi về cũng không nói câu nào. Ông cảm thấy mẹ con chúng tôi có thể nói cái gì? Nói chuyện của ông và con hồ ly tinh kia sao?!"
Ba Tôn càng tức giận hơn: “Đừng có việc gì cũng đào lại chuyện cũ! Bà một vừa hai phải thôi, tôi còn chưa nói đến việc bà đem tiền của tôi chu cấp cho nhà mẹ đẻ như cái động không đáy kia! Em trai bà mua nhà đòi tiền, kết hôn sinh con cũng đòi tiền, sính lễ cưới vợ của hắn cũng là từ tiền của tôi, bà có tư cách gì mà ở trước mặt tôi kêu gào chứ!”
Hai người lớn đã ở tuổi tứ tuần trước mặt người ngoài lại ầm ĩ ghen tuông, vạch trần điểm yếu lẫn nhau, nhìn đối phương với ánh mắt tràn đầy chán ghét, hận không thể nhào tới mà cắn xé.
Người nói không biết xấu hổ, nhưng Tô Vân Thiều và Tần Sóc đứng nghe đã xấu hổ đến mức muốn chạy.
Đột nhiên, điện thoại của Tô Vân Thiều rung lên, là sáu người trong nhóm đang nói chuyện.
Hiện tại là bảy người, Lôi Sơ Mạn đã thêm Cái Khiết vào nhóm.
Lôi Sơ Mạn: [Vân Thiều, có kết quả rồi!]
Cái Khiết: [Link]
Cái Khiết: [Mấy người bạn cùng phòng của tớ đều cảm thấy lời miêu tả quá vớ vẩn, bởi vì không vào được nên cho rằng cái này là giả, nhưng tớ lại dựa theo các bước ở phía trên mà vào được, nhưng mà sau đó tớ cảm thấy quá quỷ dị nên đã tắt đi.]
Tần Giản: [Bây giờ còn vào được không?]
Cái Khiết: [Được.]
Trong nhóm tất cả mọi người đều tìm kiếm cô gái địa ngục và lần lượt đăng ảnh chụp màn hình tìm kiếm lên khung chat.
Chỉ có ảnh chụp màn hình của Cái Khiết như đã nói ở trên là vào được, còn hiện ra một cái khung có thể nhập tên.
Tần Giản không thể hiểu được: [Vì sao Cái Khiết có thể vào được vậy?]
Lôi Sơ Mạn: [Mấy người ở kí túc xá đều đã thử nhưng không vào được, cho nên tuổi tác, giới tính, chuyên ngành, trường học không phải là yếu tố quyết định có thể vào được hay không.]
Triệu Tình Họa: [Nhất định là có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ là bởi vì cậu ấy có âm hôn cho nên vào được?]
Hứa Đôn: [Âm hôn là cái gì thế?]
Tần Giản: [Đang bàn chính sự, cậu đừng nháo!]
Bách Tinh Thần: [Vân Thiều, mấu chốt để vào trang web kia có phải là âm khí không?]
Tô Vân Thiều đưa phần tin nhắn này cho Tần Sóc xem, Tần Sóc mãnh liệt yêu cầu gia nhập nhóm, loại nhóm kỳ quái này cũng không ngăn được quyết tâm gia nhập của anh, Tô Vân Thiều đành phải thêm anh ta vào nhóm.
Tô Vân Thiều: “Tôi có thể xem được không?”
Mẹ Tôn theo bản năng sờ túi mới nhớ rằng mình đang mặc váy nên quay đầu tìm điện thoại di động ở khắp nơi.
Trong mắt ba Tôn hiện lên một tia mất kiên nhẫn bèn lấy di động của mình, mở vòng bạn bè của con gái ra, “Dùng di động của tôi xem đi”.
Tô Vân Thiều nhận lấy điện thoại, cùng xem với Tần Sóc.
Bức ảnh đen trắng chỉ thẩy được phần đầu và cổ của Tôn Kha, không nhìn ra được bối cảnh, ảnh gốc rộng hơn một chút thì có thể nhìn thấy đằng sau có một con sông, bờ sông hơi dốc và có một vài bông hoa thủy tiên mọc ở đó.
Nếu lại nhìn xuống một chút, có thể thấy rõ sự thay đổi của Tôn Kha.
Trong ba năm kể từ khi ba Tôn ngoại tình, ban đầu Tôn Kha từ một cô gái thanh thuần đã thay đổi thành cô gái với gương mặt trang điểm đậm theo phong cách quyến rũ, thường xuyên ra vào quán bar với ánh đèn lờ mờ, bối cảnh lộn xộn, thường xuyên đăng ảnh với bạn bè lên mạng, nhiều nhất là có thể đăng tận bốn đến năm lần một ngày.
Sau khi Mao Hàm Nguyệt chết, Tôn Kha lập tức thay đổi trở lại, gần nửa tháng chỉ có hai lần cập nhật trạng thái.
Đầu tiên là ngày thứ hai sau khi Mao Hàm Nguyệt chết, Tôn Kha đăng một tấm ảnh tự sướng với nền trời xanh mây trắng, cười rất vui vẻ, còn kèm theo dòng chữ: [Cuộc sống mới].
Thứ hai là vào ngày Tôn Kha chết, cô ấy đã chụp một tấm ảnh tự sướng bên bờ sông nơi Mao Hàm Nguyệt tự sát, lợi dụng khoảng cách với ống kính mà chụp tấm ảnh cô ấy mỉm cười bàn tay nâng bó hoa thủy tiên bên bờ sông.
Có thể thấy, hai lần thay đổi lớn trong phong cách của Tôn Kha lần lượt là Mao Hàm Nguyệt chen chân vào gia đình của cô ấy và sau khi rời khỏi gia đình của cô ấy.
Điểm duy nhất khó hiểu chính là: Tôn Kha đã giết Mao Hàm Nguyệt như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ phận kỹ thuật đã loại trừ khả năng làm giả video giám sát, cho nên cái chết của Mao Hàm Nguyệt có thể là thật sự tự sát, hoặc là do quỷ hồn tác quái.
Nếu Tôn Kha có năng lực sai khiến quỷ hồn, thì sẽ không đến mức bị quỷ anh đẩy ra ngoài và chết dưới bánh xe tải được, nhưng nếu Tôn Kha là một người bình thường, thì làm sao có thể sai khiến quỷ hồn được?
Tô Vân Thiều hỏi mẹ Tôn: "Dì có nghe Tôn Kha đề cập đến chuyện trang web với dì không?”
“Không có!” Mẹ Tôn một mực phủ nhận, trả lời nhanh đến nỗi ba Tôn thậm chí còn nhận thấy có gì đó không ổn, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
“Thật sự không có!” Ánh mắt của mẹ Tôn lóe lên, bàn tay siết chặt khiến vạt váy nhăn nhúm lại.
Sắc mặt của ba Tôn trầm xuống, không thèm để ý Tô Vân Thiều và Tần Sóc đang ở đây mà lớn tiếng quát lớn: “Người ta còn chưa nói đó là trang web gì mà bà đã phủ nhận nhanh như vậy, không phải là có tật giật mình đấy chứ? Rốt cuộc lúc trước Tiểu Kha đã nói những gì với bà?”
Mẹ Tôn gấp đến mặt đỏ tía tai, lớn tiếng mắng ba Tôn, "Từ khi phát hiện ông nuôi tình nhân ở bên ngoài, tính tình của Tiểu Kha đã thay đổi rất nhiều, con bé không có tâm tư học hành, mỗi ngày đi sớm về trễ cùng đám người không đứng đắn kia lăn lộn cùng một chỗ, chỉ coi nhà là khách sạn, khi về cũng không nói câu nào. Ông cảm thấy mẹ con chúng tôi có thể nói cái gì? Nói chuyện của ông và con hồ ly tinh kia sao?!"
Ba Tôn càng tức giận hơn: “Đừng có việc gì cũng đào lại chuyện cũ! Bà một vừa hai phải thôi, tôi còn chưa nói đến việc bà đem tiền của tôi chu cấp cho nhà mẹ đẻ như cái động không đáy kia! Em trai bà mua nhà đòi tiền, kết hôn sinh con cũng đòi tiền, sính lễ cưới vợ của hắn cũng là từ tiền của tôi, bà có tư cách gì mà ở trước mặt tôi kêu gào chứ!”
Hai người lớn đã ở tuổi tứ tuần trước mặt người ngoài lại ầm ĩ ghen tuông, vạch trần điểm yếu lẫn nhau, nhìn đối phương với ánh mắt tràn đầy chán ghét, hận không thể nhào tới mà cắn xé.
Người nói không biết xấu hổ, nhưng Tô Vân Thiều và Tần Sóc đứng nghe đã xấu hổ đến mức muốn chạy.
Đột nhiên, điện thoại của Tô Vân Thiều rung lên, là sáu người trong nhóm đang nói chuyện.
Hiện tại là bảy người, Lôi Sơ Mạn đã thêm Cái Khiết vào nhóm.
Lôi Sơ Mạn: [Vân Thiều, có kết quả rồi!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái Khiết: [Link]
Cái Khiết: [Mấy người bạn cùng phòng của tớ đều cảm thấy lời miêu tả quá vớ vẩn, bởi vì không vào được nên cho rằng cái này là giả, nhưng tớ lại dựa theo các bước ở phía trên mà vào được, nhưng mà sau đó tớ cảm thấy quá quỷ dị nên đã tắt đi.]
Tần Giản: [Bây giờ còn vào được không?]
Cái Khiết: [Được.]
Trong nhóm tất cả mọi người đều tìm kiếm cô gái địa ngục và lần lượt đăng ảnh chụp màn hình tìm kiếm lên khung chat.
Chỉ có ảnh chụp màn hình của Cái Khiết như đã nói ở trên là vào được, còn hiện ra một cái khung có thể nhập tên.
Tần Giản không thể hiểu được: [Vì sao Cái Khiết có thể vào được vậy?]
Lôi Sơ Mạn: [Mấy người ở kí túc xá đều đã thử nhưng không vào được, cho nên tuổi tác, giới tính, chuyên ngành, trường học không phải là yếu tố quyết định có thể vào được hay không.]
Triệu Tình Họa: [Nhất định là có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ là bởi vì cậu ấy có âm hôn cho nên vào được?]
Hứa Đôn: [Âm hôn là cái gì thế?]
Tần Giản: [Đang bàn chính sự, cậu đừng nháo!]
Bách Tinh Thần: [Vân Thiều, mấu chốt để vào trang web kia có phải là âm khí không?]
Tô Vân Thiều đưa phần tin nhắn này cho Tần Sóc xem, Tần Sóc mãnh liệt yêu cầu gia nhập nhóm, loại nhóm kỳ quái này cũng không ngăn được quyết tâm gia nhập của anh, Tô Vân Thiều đành phải thêm anh ta vào nhóm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro