Chương 77
Mang Quả Nhãn Kính Nương
2024-08-08 10:13:05
Tô Y Y nhu thuận trả lời: “Vâng, con biết mà.”
Mẹ Tô lại nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Vân Vân, đây là lần đầu tiên con tham gia loại tiệc này, có thể con sẽ không quen lắm, đừng sợ, tham gia thêm vài lần sẽ quen thôi.”
Tô Vân Thiều gật đầu: “Vâng.”
Vừa đến nơi, liền có nhân viên đi lên tiếp đãi ba mẹ con bọn họ.
Mẹ Tô và Tô Y Y đã tới thử lễ phục của mình từ sớm, hôm nay là cố ý đi cùng Tô Vân Thiều tới đây, bọn họ ngồi ở bên ngoài chờ cô mặc thử lễ phục xem có ổn không.
Tô Vân Thiều đi vào phòng thử đồ dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng, Tô Y Y chân trước vừa đi toilet, chân sau đã có người tới.
Là một người quen.
“Ơ, đây không phải là Tô phu nhân sao.” Người vừa tới ngoài miệng thì tỏ ra quen thuộc, nhưng trong mắt thì không tỏ ra như vậy, chỉ thiếu đem hai chữ bới móc mà viết ở trên mặt.
Mẹ Tô khách sáo chào hỏi: "Vương phu nhân, buổi tối tốt lành.”
Trong tay Vương phu nhân còn mang theo mấy cái túi, tiện tay đặt xuống, ngồi ở bên cạnh mẹ Tô, "Tuần sau là sinh nhật của Tô tổng, bây giờ bà mới đến thử lễ phục có phải hơi muộn rồi không?"
Bộ dạng bới móc này, vừa nhìn cũng biết không chỉ dùng một hai câu là có thể đuổi đi, cũng không biết phải lãng phí bao nhiêu tế bào não cùng nước miếng nữa.
Mặc dù mẹ Tô thấy phiền nhưng cũng đành phải chịu đựng bởi vì chồng của Vương phu nhân là Vương Tổng có chút qua lại trong việc làm ăn của ba Tô, bà không muốn cản trở công việc của chồng mình.
“Hôm nay tôi đưa con gái đến đây thử váy.”
“Vậy càng không đúng nha.” Giọng nói của Vương phu nhân càng lúc càng lớn, làm mẹ Tô nhíu mày, nhân viên đứng gần đó đều nhìn sang.
"Xem trí nhớ của tôi này, ngày thường Tô phu nhân có tính tình chu đáo sao có thể quên việc thử lễ phục sớm được, hôm nay bà mang cô con gái nào đến thử lễ phục vậy?”
Tô Vân Thiều trong phòng thử đồ: ???
Thiên kim chân chính lớn lên ở nông thôn này đã ăn một hạt gạo của nhà bà hay dùng một giọt dầu của nhà bà, làm gì trào phúng như vậy?
Trong nhà vệ sinh.
Tô Y Y còn đang rửa tay thì hệ thống liên tục thúc giục: [ Kí chủ, nhanh lên nhanh lên, người bới móc tới!]
Tô Y Y khó hiểu: “Ai bới móc? Tìm ai bới móc?”
Hệ thống: “Còn ai vào đây nữa? Chính là Vương phu nhân từ khi biết cô là thiên kim giả liền truyền ra chuyện cung đấu giữa thiên kim thật và thiên kim giả chứ ai. Chị của cô còn đang thử lễ phục, cô nhanh đi ra…..!”
Mới nói được một nửa, Tô Y Y đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc cô đi ra vừa lúc nghe thấy Vương phu nhân lại âm dương quái khí nói "Chẳng lẽ là thiên kim thật từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn?", trong lòng giống như có một ngọn lửa muốn bùng nổ.
Ba tháng trước, Tô Y Y biết được mình không phải là con gái ruột của nhà họ Tô. Khi đó ba Tô, mẹ Tô và Tô Húc Dương vẫn đối xử với cô trước sau như một, cũng không ngừng nhờ người tìm kiếm con gái ruột, mà cô cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, thẳng đến khi thành phố B lan truyền ra tin tức về chuyện cung đấu giữa thiên kim thật và thiên kim giả.
Mỗi một phiên bản sau khi thiên kim thật trở về đều sẽ ghen tị mà chèn ép thiên kim giả là tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt lại vị hôn phu và ba mẹ - anh trai, đuổi thiên kim giả ra khỏi nhà còn chưa đủ, còn muốn cô thân bại danh liệt hoặc là dứt khoát đi chết mới cảm thấy đủ.
*******
Nhưng sự thật không phải là như vậy!
Tô Vân Thiều thiếu tiền cũng không phiền đến ba mẹ, tự mình ở bên ngoài lén lút làm việc, dùng tiền kiếm được mua ngọc, rồi khắc tên tặng cho người nhà.
Chạm ngọc khắc gỗ, ba mẹ anh trai có, cô cũng có.
Tô Vân Thiều có bạn của mình, còn lo lắng Phó Diệp lừa gạt cô, lần đầu gặp mặt đã muốn đưa Phó Diệp vào cục cảnh sát, cướp vị hôn phu cái con khỉ?
Làm gì có chuyện thiên kim thật và thiên kim giả đấu nhau đến mức cô chết tôi sống?!
Ngày thường Vương phu nhân luôn vô tình hoặc cố tình chèn ép mẹ Tô, hôm nay càng không biết giữ mồm giữ miệng!
Tô Y Y chạy tới chiến trường, còn chưa kịp thi triển ba mươi sáu kế âm dương quái khí thì nghe được tiếng giày cao gót càng ngày càng tới gần, giống như gõ vào lòng người.
Tô Vân Thiều mặc một bộ váy dài màu xanh chậm rãi đi ra, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Vương phu nhân đang giật mình.
"Tôi chính là thiên kim thật lớn lên ở nông thôn, Vương phu nhân có điều gì muốn dạy bảo à?"
Tô Y Y: !!!
Hệ thống: !!!
Mẹ Tô lại nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Vân Vân, đây là lần đầu tiên con tham gia loại tiệc này, có thể con sẽ không quen lắm, đừng sợ, tham gia thêm vài lần sẽ quen thôi.”
Tô Vân Thiều gật đầu: “Vâng.”
Vừa đến nơi, liền có nhân viên đi lên tiếp đãi ba mẹ con bọn họ.
Mẹ Tô và Tô Y Y đã tới thử lễ phục của mình từ sớm, hôm nay là cố ý đi cùng Tô Vân Thiều tới đây, bọn họ ngồi ở bên ngoài chờ cô mặc thử lễ phục xem có ổn không.
Tô Vân Thiều đi vào phòng thử đồ dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng, Tô Y Y chân trước vừa đi toilet, chân sau đã có người tới.
Là một người quen.
“Ơ, đây không phải là Tô phu nhân sao.” Người vừa tới ngoài miệng thì tỏ ra quen thuộc, nhưng trong mắt thì không tỏ ra như vậy, chỉ thiếu đem hai chữ bới móc mà viết ở trên mặt.
Mẹ Tô khách sáo chào hỏi: "Vương phu nhân, buổi tối tốt lành.”
Trong tay Vương phu nhân còn mang theo mấy cái túi, tiện tay đặt xuống, ngồi ở bên cạnh mẹ Tô, "Tuần sau là sinh nhật của Tô tổng, bây giờ bà mới đến thử lễ phục có phải hơi muộn rồi không?"
Bộ dạng bới móc này, vừa nhìn cũng biết không chỉ dùng một hai câu là có thể đuổi đi, cũng không biết phải lãng phí bao nhiêu tế bào não cùng nước miếng nữa.
Mặc dù mẹ Tô thấy phiền nhưng cũng đành phải chịu đựng bởi vì chồng của Vương phu nhân là Vương Tổng có chút qua lại trong việc làm ăn của ba Tô, bà không muốn cản trở công việc của chồng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay tôi đưa con gái đến đây thử váy.”
“Vậy càng không đúng nha.” Giọng nói của Vương phu nhân càng lúc càng lớn, làm mẹ Tô nhíu mày, nhân viên đứng gần đó đều nhìn sang.
"Xem trí nhớ của tôi này, ngày thường Tô phu nhân có tính tình chu đáo sao có thể quên việc thử lễ phục sớm được, hôm nay bà mang cô con gái nào đến thử lễ phục vậy?”
Tô Vân Thiều trong phòng thử đồ: ???
Thiên kim chân chính lớn lên ở nông thôn này đã ăn một hạt gạo của nhà bà hay dùng một giọt dầu của nhà bà, làm gì trào phúng như vậy?
Trong nhà vệ sinh.
Tô Y Y còn đang rửa tay thì hệ thống liên tục thúc giục: [ Kí chủ, nhanh lên nhanh lên, người bới móc tới!]
Tô Y Y khó hiểu: “Ai bới móc? Tìm ai bới móc?”
Hệ thống: “Còn ai vào đây nữa? Chính là Vương phu nhân từ khi biết cô là thiên kim giả liền truyền ra chuyện cung đấu giữa thiên kim thật và thiên kim giả chứ ai. Chị của cô còn đang thử lễ phục, cô nhanh đi ra…..!”
Mới nói được một nửa, Tô Y Y đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc cô đi ra vừa lúc nghe thấy Vương phu nhân lại âm dương quái khí nói "Chẳng lẽ là thiên kim thật từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn?", trong lòng giống như có một ngọn lửa muốn bùng nổ.
Ba tháng trước, Tô Y Y biết được mình không phải là con gái ruột của nhà họ Tô. Khi đó ba Tô, mẹ Tô và Tô Húc Dương vẫn đối xử với cô trước sau như một, cũng không ngừng nhờ người tìm kiếm con gái ruột, mà cô cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, thẳng đến khi thành phố B lan truyền ra tin tức về chuyện cung đấu giữa thiên kim thật và thiên kim giả.
Mỗi một phiên bản sau khi thiên kim thật trở về đều sẽ ghen tị mà chèn ép thiên kim giả là tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt lại vị hôn phu và ba mẹ - anh trai, đuổi thiên kim giả ra khỏi nhà còn chưa đủ, còn muốn cô thân bại danh liệt hoặc là dứt khoát đi chết mới cảm thấy đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*******
Nhưng sự thật không phải là như vậy!
Tô Vân Thiều thiếu tiền cũng không phiền đến ba mẹ, tự mình ở bên ngoài lén lút làm việc, dùng tiền kiếm được mua ngọc, rồi khắc tên tặng cho người nhà.
Chạm ngọc khắc gỗ, ba mẹ anh trai có, cô cũng có.
Tô Vân Thiều có bạn của mình, còn lo lắng Phó Diệp lừa gạt cô, lần đầu gặp mặt đã muốn đưa Phó Diệp vào cục cảnh sát, cướp vị hôn phu cái con khỉ?
Làm gì có chuyện thiên kim thật và thiên kim giả đấu nhau đến mức cô chết tôi sống?!
Ngày thường Vương phu nhân luôn vô tình hoặc cố tình chèn ép mẹ Tô, hôm nay càng không biết giữ mồm giữ miệng!
Tô Y Y chạy tới chiến trường, còn chưa kịp thi triển ba mươi sáu kế âm dương quái khí thì nghe được tiếng giày cao gót càng ngày càng tới gần, giống như gõ vào lòng người.
Tô Vân Thiều mặc một bộ váy dài màu xanh chậm rãi đi ra, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Vương phu nhân đang giật mình.
"Tôi chính là thiên kim thật lớn lên ở nông thôn, Vương phu nhân có điều gì muốn dạy bảo à?"
Tô Y Y: !!!
Hệ thống: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro