Chương 83
Mang Quả Nhãn Kính Nương
2024-08-08 10:13:05
Cho dù hoa sen có đẹp đến đâu, nhưng cứ ngắm nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ cũng sinh ra cảm giác mỏi mắt.
Tô Y Y nhờ tài xế chụp ảnh giúp mình, cả nhà cùng nhau chụp bức ảnh gia đình hạnh phúc với hoa sen và lá sen làm nền, đánh dấu sự kết thúc của chuyến tham quan tại địa danh này.
Cả gia đình rời đầm sen với rất nhiều ảnh đẹp, sau đó men theo con đường nhỏ cùng nhau leo núi.
Ba Tô: Trong nhà chúng ta chỉ có Vân Vân là có thói quen tập thể dục, còn những người khác đều rất ít vận động. Tranh thủ thời tiết hôm nay rất đẹp lại thêm có bạn đồng hành đi cùng, vậy nên cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau rèn luyện một chút."
Câu nói này đúng là rất hợp lí. Cả gia đình vừa leo núi vừa nói chuyện cười đùa mà không hề hay biết bản thân đã đi được một quãng đường rất dài.
Ngọn núi này chỉ cao ba trăm mét, vị trí của khu nghỉ dưỡng nằm ở lưng chừng núi, đường lên núi cũng không dốc lắm.
Mới đi được một đoạn đường khoảng một trăm mét, Tô Húc Dương đã bắt đầu thở dốc, cả khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Ba Tô kinh ngạc: “Ba là người quanh năm ngồi trong văn phòng, nhưng so về thể lực cũng còn tốt hơn con, thằng nhóc hai mươi mốt tuổi là con có phải nên tự xem xét lại bản thân mình rồi không?"
Vừa nghe thấy vậy, trên mặt Tô Húc Dương đã lộ ra vẻ ai oán, tự nhủ trong lòng: Thể lực của con từ trước đến nay cũng không tệ đến vậy, không phải là do Thái Thượng Hoàng ngài đã ban thưởng à?
Trên thực tế, ba Tô ra tay cũng rất có chừng mực, ra tay cũng không mạnh lắm, chỉ đánh có vài cái, đúng theo nghĩa của một đĩa măng thịt lợn dở sống dở chín.
Vẫn là nhân lúc ba mẹ con đang bận rộn chụp ảnh, hoàn toàn không chú ý đến việc ông đánh con trai, nếu không con trai thực sự sẽ mất hết mặt mũi.
Tô Húc Dương đã lớn như vậy rồi vẫn còn bị ba mình đánh mông, điều này thật sự khiến anh càng thấy xấu hổ, nghĩ sao cũng thấy không thể vui lên nổi.
Tô Y Y, người không biết gì về việc này, thấy hơi lo lắng hỏi: "Anh, ở trường đại học cũng có đại hội thể thao, anh như vậy có thể tham gia hạnh mục nào?"
Tô Húc Dương lộ ra nét mặt “Em bị xã hội này đánh hơi ít rồi đấy." Sau đó dùng giọng điệu khá xấu hổ nói: "Đây là do em không biết rồi? Đại hội thể thao của trường đại học đều là do học sinh tự nguyện đăng ký. Cho dù số người đăng kí không đủ cũng chẳng sao, hoàn toàn khác với trường cấp ba của mấy đứa."
Tô Y Y: "...Còn không bằng bắt buộc đăng ký, ít nhất không để nước đến chân mới nhảy, tránh việc đến lúc đó tự làm mình xấu mặt."
Dù sao mẹ Tô cũng là người lớn, sẽ đứng ở góc độ của người trưởng thành mà nhìn nhận vấn đề, bà lo lắng nhìn thắt lưng của con trai: “Húc Dương, sau khi quay trở về để ba đưa con đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Ba Tô thoáng chốc đã hiểu ra: "Phụt—"
Ông vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không kịp giấu đi tiếng cười, chỉ đành ho hai tiếng mới che giấu được cảm xúc thật.
Thấy phản ứng của ba Tô, rốt cục Tô Húc Dương cũng hiểu ra mẹ Tô muốn anh đi bệnh viện để kiểm tra cái gì. Khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống dưới.
"Mẹ! Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!"
Tô Y Y: ? ? ?
"Anh bị bệnh à?"
"Cơ thể của anh ấy hoàn toàn khoẻ mạnh." Dù sao, Tô Vân Thiều cũng không phải là một cô gái mới mười bảy tuổi, đối với loại chuyện này cô cũng biết đôi chút, nên cô kéo Tô Y Y đi trước: “Anh ấy chỉ mắc bệnh lười biếng mà thôi."
Không muốn tập thể dục còn không phải là lười biếng sao? Cuối cùng Tô Y Y cũng bị thuyết phục, cô lắc đầu thở dài: "Em có học giỏi môn sinh học và hóa học đến đâu cũng không chữa được bệnh lười cho anh. Anh à, em chịu thua rồi."
Tô Húc Dương: “ ..” Không, anh nghĩ mình vẫn còn cứu được mà!
Ba mẹ Tô không nhịn được cười, trong ánh mắt đều toát ra vui mừng khi nhìn thấy hai chị em có thể chung sống hòa thuận với nhau.
Còn về phần con trai? Hiện tại, chỉ còn sót lại tác dụng hỗ trợ mà thôi.
Cả nhà chậm chạp đi bộ gần hai mươi phút, không chỉ ngắm nhìn hết cảnh vật hai bên đường mà còn dùng máy ảnh chụp lại.
Tài xế của nhà họ đã lái xe lên núi trước, đồng thời làm hết thủ tục nhận phòng rồi đẩy hành lý về từng phòng riêng biệt.
Lúc đến khu nghĩ dưỡng, mọi người nhận lấy thẻ phòng rồi về phòng tắm rửa, thu dọn đồ đạc xong mới xuống nhà hàng ăn trưa.
Ba Tô vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích cho mọi người: "Khu nghỉ dưỡng sử dụng rau củ quả theo mùa và thực phẩm hữu cơ, thực đơn mỗi tháng đều khác nhau, có thể không phải là món ăn ngon nhất, nhưng sẽ là món ăn tươi nhất và chất lượng nhất."
"Nếu dị ứng hoặc không ăn được gì, chúng ta cần phải nói rõ từ đầu, ba đã nói với họ những thứ mà mọi người không ăn được." Những thứ đó đã được ba Tô nhớ kĩ ở trong đầu: "Mẹ con không ăn nội tạng, Húc Dương dị ứng với đậu phộng, Y Y bị dị ứng với hạnh nhân, còn Vân Vân lại không ăn bốn loại thực phẩm.”
“Không ăn bốn loại?” Tô Y Y lần đầu tiên nghe thấy điều này, vậy nên mới tò mò hỏi: “Là bốn thứ gì?”
Tô Vân Thiều: "Chó, bò, cá lóc và chim nhạn tương ứng với bốn đức tính trung, nghĩa, hiếu và khiết, đó cũng là bốn thứ mà người trong Đạo giáo không ăn."
Tô Húc Dương nhìn em gái bằng ánh mắt có chút kỳ quái: "Em yên ổn làm một cô gái không được sao? Sao lại muốn làm một nữ đạo sĩ cơ chứ? Lại còn noi theo người trong Đạo giáo không ăn bốn thứ?"
Tô Vân Thiều khẽ cười: "Em không phải là một nữ đạo sĩ, em chỉ là người học được một vài tài nghệ mà thôi, những thứ đó lại có liên quan đến đạo giáo nên ít nhiều gì cũng nên tôn trọng những thứ mà người ta kiêng kị một chút. Chim nhạn là động vật hoang dã cần được bảo vệ, vốn dĩ đã không nên ăn. Em từng nuôi chó và bò ở trong thôn cho nên em cũng không ăn, chỉ nhiều thêm cá lóc mà thôi.”
Tô Y Y nhờ tài xế chụp ảnh giúp mình, cả nhà cùng nhau chụp bức ảnh gia đình hạnh phúc với hoa sen và lá sen làm nền, đánh dấu sự kết thúc của chuyến tham quan tại địa danh này.
Cả gia đình rời đầm sen với rất nhiều ảnh đẹp, sau đó men theo con đường nhỏ cùng nhau leo núi.
Ba Tô: Trong nhà chúng ta chỉ có Vân Vân là có thói quen tập thể dục, còn những người khác đều rất ít vận động. Tranh thủ thời tiết hôm nay rất đẹp lại thêm có bạn đồng hành đi cùng, vậy nên cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau rèn luyện một chút."
Câu nói này đúng là rất hợp lí. Cả gia đình vừa leo núi vừa nói chuyện cười đùa mà không hề hay biết bản thân đã đi được một quãng đường rất dài.
Ngọn núi này chỉ cao ba trăm mét, vị trí của khu nghỉ dưỡng nằm ở lưng chừng núi, đường lên núi cũng không dốc lắm.
Mới đi được một đoạn đường khoảng một trăm mét, Tô Húc Dương đã bắt đầu thở dốc, cả khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Ba Tô kinh ngạc: “Ba là người quanh năm ngồi trong văn phòng, nhưng so về thể lực cũng còn tốt hơn con, thằng nhóc hai mươi mốt tuổi là con có phải nên tự xem xét lại bản thân mình rồi không?"
Vừa nghe thấy vậy, trên mặt Tô Húc Dương đã lộ ra vẻ ai oán, tự nhủ trong lòng: Thể lực của con từ trước đến nay cũng không tệ đến vậy, không phải là do Thái Thượng Hoàng ngài đã ban thưởng à?
Trên thực tế, ba Tô ra tay cũng rất có chừng mực, ra tay cũng không mạnh lắm, chỉ đánh có vài cái, đúng theo nghĩa của một đĩa măng thịt lợn dở sống dở chín.
Vẫn là nhân lúc ba mẹ con đang bận rộn chụp ảnh, hoàn toàn không chú ý đến việc ông đánh con trai, nếu không con trai thực sự sẽ mất hết mặt mũi.
Tô Húc Dương đã lớn như vậy rồi vẫn còn bị ba mình đánh mông, điều này thật sự khiến anh càng thấy xấu hổ, nghĩ sao cũng thấy không thể vui lên nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Y Y, người không biết gì về việc này, thấy hơi lo lắng hỏi: "Anh, ở trường đại học cũng có đại hội thể thao, anh như vậy có thể tham gia hạnh mục nào?"
Tô Húc Dương lộ ra nét mặt “Em bị xã hội này đánh hơi ít rồi đấy." Sau đó dùng giọng điệu khá xấu hổ nói: "Đây là do em không biết rồi? Đại hội thể thao của trường đại học đều là do học sinh tự nguyện đăng ký. Cho dù số người đăng kí không đủ cũng chẳng sao, hoàn toàn khác với trường cấp ba của mấy đứa."
Tô Y Y: "...Còn không bằng bắt buộc đăng ký, ít nhất không để nước đến chân mới nhảy, tránh việc đến lúc đó tự làm mình xấu mặt."
Dù sao mẹ Tô cũng là người lớn, sẽ đứng ở góc độ của người trưởng thành mà nhìn nhận vấn đề, bà lo lắng nhìn thắt lưng của con trai: “Húc Dương, sau khi quay trở về để ba đưa con đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Ba Tô thoáng chốc đã hiểu ra: "Phụt—"
Ông vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không kịp giấu đi tiếng cười, chỉ đành ho hai tiếng mới che giấu được cảm xúc thật.
Thấy phản ứng của ba Tô, rốt cục Tô Húc Dương cũng hiểu ra mẹ Tô muốn anh đi bệnh viện để kiểm tra cái gì. Khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống dưới.
"Mẹ! Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!"
Tô Y Y: ? ? ?
"Anh bị bệnh à?"
"Cơ thể của anh ấy hoàn toàn khoẻ mạnh." Dù sao, Tô Vân Thiều cũng không phải là một cô gái mới mười bảy tuổi, đối với loại chuyện này cô cũng biết đôi chút, nên cô kéo Tô Y Y đi trước: “Anh ấy chỉ mắc bệnh lười biếng mà thôi."
Không muốn tập thể dục còn không phải là lười biếng sao? Cuối cùng Tô Y Y cũng bị thuyết phục, cô lắc đầu thở dài: "Em có học giỏi môn sinh học và hóa học đến đâu cũng không chữa được bệnh lười cho anh. Anh à, em chịu thua rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Húc Dương: “ ..” Không, anh nghĩ mình vẫn còn cứu được mà!
Ba mẹ Tô không nhịn được cười, trong ánh mắt đều toát ra vui mừng khi nhìn thấy hai chị em có thể chung sống hòa thuận với nhau.
Còn về phần con trai? Hiện tại, chỉ còn sót lại tác dụng hỗ trợ mà thôi.
Cả nhà chậm chạp đi bộ gần hai mươi phút, không chỉ ngắm nhìn hết cảnh vật hai bên đường mà còn dùng máy ảnh chụp lại.
Tài xế của nhà họ đã lái xe lên núi trước, đồng thời làm hết thủ tục nhận phòng rồi đẩy hành lý về từng phòng riêng biệt.
Lúc đến khu nghĩ dưỡng, mọi người nhận lấy thẻ phòng rồi về phòng tắm rửa, thu dọn đồ đạc xong mới xuống nhà hàng ăn trưa.
Ba Tô vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích cho mọi người: "Khu nghỉ dưỡng sử dụng rau củ quả theo mùa và thực phẩm hữu cơ, thực đơn mỗi tháng đều khác nhau, có thể không phải là món ăn ngon nhất, nhưng sẽ là món ăn tươi nhất và chất lượng nhất."
"Nếu dị ứng hoặc không ăn được gì, chúng ta cần phải nói rõ từ đầu, ba đã nói với họ những thứ mà mọi người không ăn được." Những thứ đó đã được ba Tô nhớ kĩ ở trong đầu: "Mẹ con không ăn nội tạng, Húc Dương dị ứng với đậu phộng, Y Y bị dị ứng với hạnh nhân, còn Vân Vân lại không ăn bốn loại thực phẩm.”
“Không ăn bốn loại?” Tô Y Y lần đầu tiên nghe thấy điều này, vậy nên mới tò mò hỏi: “Là bốn thứ gì?”
Tô Vân Thiều: "Chó, bò, cá lóc và chim nhạn tương ứng với bốn đức tính trung, nghĩa, hiếu và khiết, đó cũng là bốn thứ mà người trong Đạo giáo không ăn."
Tô Húc Dương nhìn em gái bằng ánh mắt có chút kỳ quái: "Em yên ổn làm một cô gái không được sao? Sao lại muốn làm một nữ đạo sĩ cơ chứ? Lại còn noi theo người trong Đạo giáo không ăn bốn thứ?"
Tô Vân Thiều khẽ cười: "Em không phải là một nữ đạo sĩ, em chỉ là người học được một vài tài nghệ mà thôi, những thứ đó lại có liên quan đến đạo giáo nên ít nhiều gì cũng nên tôn trọng những thứ mà người ta kiêng kị một chút. Chim nhạn là động vật hoang dã cần được bảo vệ, vốn dĩ đã không nên ăn. Em từng nuôi chó và bò ở trong thôn cho nên em cũng không ăn, chỉ nhiều thêm cá lóc mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro