Chương 90
Mang Quả Nhãn Kính Nương
2024-08-08 10:13:05
Hệ thống:【 Ký chủ, chị gái của cô không có ở trong phòng, cô ấy để điện thoại di động trong đó rồi. 】
Tô Y Y vội vàng giữ chặt Tô Húc Dương lại: “Chị gái có thói quen chạy bộ buổi sáng, còn không hay mang di động theo, bây giờ, hẳn là chị ấy đang chạy bộ ở bên ngoài rồi! Người gặp nạn nhất định không phải chị ấy đâu!”
Câu cuối cùng đã nói ra tiếng lòng của cả bốn người.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, không phải bọn họ không biết Tô Vân Thiều có thói quen chạy bộ buổi sáng, chỉ là chỗ suối nước nóng xảy ra chuyện khiến bọn họ thật sự lo lắng.
Cả gia đình lo lắng chờ đợi ngoài cửa hơn hai mươi phút, cuối cùng, Tô Vân Thiều cũng đã trở về.
“Vân Vân!”
“Chị!”
Cả nhà vội vàng vây quanh Tô Vân Thiều cẩn thận kiểm tra một lượt, cho đến khi phát hiện trên người cô chỉ có mồ hôi do vận động chứ không có bất kỳ một vết thương nào, lúc này họ mới yên tâm.
Tô Vân Thiều đứng yên một chỗ mặc cho cả nhà xem xét, chờ đến khi họ kiểm tra xong, cô mới lên tiếng: “Lúc con vừa trở về có nghe nói bên suối nước nóng xảy ra chuyện, cảnh sát đã tới rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa họ sẽ qua đây tìm chúng ta để thu thập thông tin, mọi người trở quay về phòng thu dọn một chút đi.”
Cả nhà bọn họ từ thành phố B tới đây để nghỉ ngơi và thư giãn, không có ân oán tình thù gì với bất cứ ai tại khu nghỉ dưỡng này, phối hợp điều tra với cảnh sát xong là có thể trở về nhà được rồi.
Tuy nhiên, sau bước đầu kiểm tra của pháp y, báo cáo kết quả tử vong rơi vào rạng sáng, khoảng từ hai giờ đến bốn giờ sáng.
Vào thời gian đó, tất cả mọi người đều ngủ ở trong phòng, cho nên không tìm ra được thêm bằng chứng nào.
Xét nghiệm máu và DNA cần có thời gian, một nhóm cảnh sát đi tìm người thu thập lời khai, một nhóm cảnh sát khác ở lại xem xét theo dõi, trong khu nghỉ dưỡng chỗ nào cũng có cảnh sát và người của bộ phận kỹ thuật.
Trừ những người đang ở lại để kiểm tra và điều tra, những người còn lại đều tập trung ở nhà ăn và được gọi tên từng người một.
Chưa đến lượt của Tô Vân Thiều, vì thế cô ngồi ở trên ghế và quan sát, cô nhìn thấy một quỷ hồn mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Quỷ hồn vừa mới sinh ra không biết gì cả, cho dù bị chính khí trên người cảnh sát áp đảo, cũng chỉ biết sợ hãi mà chạy trốn, khi phát hiện ra chính khí trên người mấy cảnh sát đó liên tục khiến mình bị thương thì mới chủ động tránh né.
Chỉ khi quỷ hồn có được nhiều âm khí và sức mạnh, mới có thể thay đổi hình dáng của mình, nếu không nó vẫn sẽ luôn mang bộ dạng khi mình tử vong.
Những kẻ bị treo cổ thì lưỡi bị kéo ra thật dài, kẻ bị lửa thiêu chết thì cả người cháy đen, kẻ bị chết đuối thì toàn thân đều là nước, có cơ thể còn bị trương phù lên.
Quỷ hồn này là một nữ quỷ có vết thương ở sau gáy, nghe nói là chết đuối ở suối nước nóng, vì sao lại không có bất cứ biểu hiện gì của một người chết đuối.
Tô Vân Thiều suy đoán rằng gáy cô ta đã bị một vật cứng nào đó đập vào dẫn tới tử vong, hoặc là bị phát bệnh đột ngột, sau đó té ngã nên bị đập vào.
Cô được mời vào phòng, trong đầu vẫn mang những suy nghĩ đó.
Người hỏi là một nữ cảnh sát: “Tôi họ Trương, cô đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thông lệ mà thôi.”
Tô Vân Thiều: “Vâng.”
Cảnh sát Trương bắt đầu hỏi họ tên, tuổi tác, lý do tới khu nghỉ dưỡng này, có quen biết người đã chết không, lần cuối cô nhìn thấy người chết, Tô Vân Thiều trả lời từng câu một.
Những người này đã thẩm vấn ba mẹ Tô, nên cảnh sát Trương đã biết cả nhà họ không có liên quan gì đến người đã mất, nhưng cô ấy lại hỏi một câu rất kỳ lạ: “Tối hôm qua có sét đánh, cô biết không?”
“Biết.”
“Cô có biết nó xảy ra vào lúc mấy giờ không?”
Tô Vân Thiều nhớ lại, Diêm Vương tới không được bao lâu thì sét đánh xuống, cô lấy ra di động ra và nhìn thời gian lịch sử trò chuyện.
“Chắc khoảng hai giờ sáng.”
Trương cảnh sát: “Làm sao cô biết được?”
“Tôi gặp ác mộng, lúc tỉnh lại đã nói chuyện cùng một người bạn.”
“Cô có tiện cho tôi xem qua không?”
“Không tiện.” Lịch sử trò chuyện giữa Tô Vân Thiều và Diêm Vương có vài thứ không thể tiết lộ, làm sao có thể để người khác xem được?
Lịch sử trò chuyện cá nhân thuộc về quyền riêng tư, tạm thời Tô Vân Thiều chỉ đang phối hợp điều tra, không phải đối tượng tình nghi, vì thế cô có thể từ chối.
Cảnh sát Trương cũng không nhất quyết đòi kiểm tra, nhưng bởi vì câu nói từ chối kia, ánh mắt nhìn Tô Vân Thiều của cô ấy lộ rõ sự hoài nghi.
Thẩm vấn đã gần xong, Tô Vân Thiều chủ động hỏi một câu: “Cả gia đình chúng tôi đều ở thành phố B, đi về mất ba tiếng, ngày mai chúng tôi còn phải đi làm và đi học, nếu chúng tôi đã phối hợp điều tra xong, có thể trở về không?”
“Còn một câu hỏi cuối cùng, dù không liên quan đến vụ án này, nhưng cũng mong cô Tô trả lời một chút.” Cảnh sát Trương đưa cho cô một chiếc máy tính bảng, bên trong có chúa bức ảnh chụp thân cây chết khô của đào yêu nhỏ.
“Đây là một gốc cây ở trên đỉnh núi, nhân viên làm việc trong khu nghỉ dưỡng đều nói trước đây chưa từng thấy nó, nhưng ngày hôm qua, sau khi cô Tô lên núi thì gốc cây này lại xuất hiện.”
Tô Vân Thiều: “Cảnh sát Trương muốn nói gì?”
“Cây này bị sét đánh chết, trên thân cây lại có dấu vết bị thương do chiết cành, tôi lại nghe nói, hôm qua, khi cô Tô xuống núi có mang theo một cành cây nhỏ, liên kết các thông tin này lại, tôi đưa ra một phỏng đoán.”
Cảnh sát Trương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói, “Cô Tô là người của bên kia, phải không?”
Tô Vân Thiều mày nhíu lại: “Bên nào?”
Tô Y Y vội vàng giữ chặt Tô Húc Dương lại: “Chị gái có thói quen chạy bộ buổi sáng, còn không hay mang di động theo, bây giờ, hẳn là chị ấy đang chạy bộ ở bên ngoài rồi! Người gặp nạn nhất định không phải chị ấy đâu!”
Câu cuối cùng đã nói ra tiếng lòng của cả bốn người.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, không phải bọn họ không biết Tô Vân Thiều có thói quen chạy bộ buổi sáng, chỉ là chỗ suối nước nóng xảy ra chuyện khiến bọn họ thật sự lo lắng.
Cả gia đình lo lắng chờ đợi ngoài cửa hơn hai mươi phút, cuối cùng, Tô Vân Thiều cũng đã trở về.
“Vân Vân!”
“Chị!”
Cả nhà vội vàng vây quanh Tô Vân Thiều cẩn thận kiểm tra một lượt, cho đến khi phát hiện trên người cô chỉ có mồ hôi do vận động chứ không có bất kỳ một vết thương nào, lúc này họ mới yên tâm.
Tô Vân Thiều đứng yên một chỗ mặc cho cả nhà xem xét, chờ đến khi họ kiểm tra xong, cô mới lên tiếng: “Lúc con vừa trở về có nghe nói bên suối nước nóng xảy ra chuyện, cảnh sát đã tới rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa họ sẽ qua đây tìm chúng ta để thu thập thông tin, mọi người trở quay về phòng thu dọn một chút đi.”
Cả nhà bọn họ từ thành phố B tới đây để nghỉ ngơi và thư giãn, không có ân oán tình thù gì với bất cứ ai tại khu nghỉ dưỡng này, phối hợp điều tra với cảnh sát xong là có thể trở về nhà được rồi.
Tuy nhiên, sau bước đầu kiểm tra của pháp y, báo cáo kết quả tử vong rơi vào rạng sáng, khoảng từ hai giờ đến bốn giờ sáng.
Vào thời gian đó, tất cả mọi người đều ngủ ở trong phòng, cho nên không tìm ra được thêm bằng chứng nào.
Xét nghiệm máu và DNA cần có thời gian, một nhóm cảnh sát đi tìm người thu thập lời khai, một nhóm cảnh sát khác ở lại xem xét theo dõi, trong khu nghỉ dưỡng chỗ nào cũng có cảnh sát và người của bộ phận kỹ thuật.
Trừ những người đang ở lại để kiểm tra và điều tra, những người còn lại đều tập trung ở nhà ăn và được gọi tên từng người một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa đến lượt của Tô Vân Thiều, vì thế cô ngồi ở trên ghế và quan sát, cô nhìn thấy một quỷ hồn mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Quỷ hồn vừa mới sinh ra không biết gì cả, cho dù bị chính khí trên người cảnh sát áp đảo, cũng chỉ biết sợ hãi mà chạy trốn, khi phát hiện ra chính khí trên người mấy cảnh sát đó liên tục khiến mình bị thương thì mới chủ động tránh né.
Chỉ khi quỷ hồn có được nhiều âm khí và sức mạnh, mới có thể thay đổi hình dáng của mình, nếu không nó vẫn sẽ luôn mang bộ dạng khi mình tử vong.
Những kẻ bị treo cổ thì lưỡi bị kéo ra thật dài, kẻ bị lửa thiêu chết thì cả người cháy đen, kẻ bị chết đuối thì toàn thân đều là nước, có cơ thể còn bị trương phù lên.
Quỷ hồn này là một nữ quỷ có vết thương ở sau gáy, nghe nói là chết đuối ở suối nước nóng, vì sao lại không có bất cứ biểu hiện gì của một người chết đuối.
Tô Vân Thiều suy đoán rằng gáy cô ta đã bị một vật cứng nào đó đập vào dẫn tới tử vong, hoặc là bị phát bệnh đột ngột, sau đó té ngã nên bị đập vào.
Cô được mời vào phòng, trong đầu vẫn mang những suy nghĩ đó.
Người hỏi là một nữ cảnh sát: “Tôi họ Trương, cô đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thông lệ mà thôi.”
Tô Vân Thiều: “Vâng.”
Cảnh sát Trương bắt đầu hỏi họ tên, tuổi tác, lý do tới khu nghỉ dưỡng này, có quen biết người đã chết không, lần cuối cô nhìn thấy người chết, Tô Vân Thiều trả lời từng câu một.
Những người này đã thẩm vấn ba mẹ Tô, nên cảnh sát Trương đã biết cả nhà họ không có liên quan gì đến người đã mất, nhưng cô ấy lại hỏi một câu rất kỳ lạ: “Tối hôm qua có sét đánh, cô biết không?”
“Biết.”
“Cô có biết nó xảy ra vào lúc mấy giờ không?”
Tô Vân Thiều nhớ lại, Diêm Vương tới không được bao lâu thì sét đánh xuống, cô lấy ra di động ra và nhìn thời gian lịch sử trò chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chắc khoảng hai giờ sáng.”
Trương cảnh sát: “Làm sao cô biết được?”
“Tôi gặp ác mộng, lúc tỉnh lại đã nói chuyện cùng một người bạn.”
“Cô có tiện cho tôi xem qua không?”
“Không tiện.” Lịch sử trò chuyện giữa Tô Vân Thiều và Diêm Vương có vài thứ không thể tiết lộ, làm sao có thể để người khác xem được?
Lịch sử trò chuyện cá nhân thuộc về quyền riêng tư, tạm thời Tô Vân Thiều chỉ đang phối hợp điều tra, không phải đối tượng tình nghi, vì thế cô có thể từ chối.
Cảnh sát Trương cũng không nhất quyết đòi kiểm tra, nhưng bởi vì câu nói từ chối kia, ánh mắt nhìn Tô Vân Thiều của cô ấy lộ rõ sự hoài nghi.
Thẩm vấn đã gần xong, Tô Vân Thiều chủ động hỏi một câu: “Cả gia đình chúng tôi đều ở thành phố B, đi về mất ba tiếng, ngày mai chúng tôi còn phải đi làm và đi học, nếu chúng tôi đã phối hợp điều tra xong, có thể trở về không?”
“Còn một câu hỏi cuối cùng, dù không liên quan đến vụ án này, nhưng cũng mong cô Tô trả lời một chút.” Cảnh sát Trương đưa cho cô một chiếc máy tính bảng, bên trong có chúa bức ảnh chụp thân cây chết khô của đào yêu nhỏ.
“Đây là một gốc cây ở trên đỉnh núi, nhân viên làm việc trong khu nghỉ dưỡng đều nói trước đây chưa từng thấy nó, nhưng ngày hôm qua, sau khi cô Tô lên núi thì gốc cây này lại xuất hiện.”
Tô Vân Thiều: “Cảnh sát Trương muốn nói gì?”
“Cây này bị sét đánh chết, trên thân cây lại có dấu vết bị thương do chiết cành, tôi lại nghe nói, hôm qua, khi cô Tô xuống núi có mang theo một cành cây nhỏ, liên kết các thông tin này lại, tôi đưa ra một phỏng đoán.”
Cảnh sát Trương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói, “Cô Tô là người của bên kia, phải không?”
Tô Vân Thiều mày nhíu lại: “Bên nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro