Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Chương 10

Thôi Kinh Thước

2024-08-22 07:36:21

Thế nên Thích Uyên lập tức nhấc máy gọi điện thoại cho cha Thích báo tin, cha Thích cũng tỏ vẻ sẽ nhanh chóng quay về.

Tô Lâm Hải quan tâm quá hoá sơ sót, ông ấy vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương phức tạp, nhất thời quên mất đạo lý đối nhân xử thế, không báo trước cho Thích gia mà đã chạy thẳng tới nhà người ta luôn.

Cùng lúc đó, cha Thích cũng đang gấp gáp về nhà.

Lúc nhận được điện thoại của con trai út, cha Thích cực kỳ kinh ngạc. Tô gia và Thích gia vốn không có quan hệ gì, sao đột nhiên Tô Lâm Hải lại muốn tới cửa thế này?

Chờ tới khi biết là do Thích Tuyền gây họa, Thích Trường Vinh không khỏi cau mày. Lúc mới biết chuyện con gái bị ôm nhầm, trong lòng ông ta có chút áy náy với đứa con gái ruột này, nhưng sau khi Thích Tuyền về nhà cứ không ngừng gây sóng gió, chút áy náy trong lòng cũng đã sớm tan thành mây khói.

Lăn lộn trên thương trường thì phải có chút mặt mũi. Đứa con gái ruột vốn chẳng có tình cảm gì lại khiến mình mất hết mặt mũi, đương nhiên ông ta chẳng thể vui vẻ nổi.

Trước kia Thích Tuyền chỉ là chọc chút chuyện nhỏ, Thích Trường Vinh vẫn có thể chịu đựng, nhưng lần này cô lại chọc tới tận Tô Lâm Hải, ông ta cảm thấy đã đến lúc mình phải dạy dỗ lại đứa con gái này cho cẩn thận.

Di động “ting” một tiếng, là Thích Uyên gửi đường link đến, trong đó là tác phẩm Thích Tuyền viết ra.

Lúc ăn sáng Thích Tuyền nói muốn viết tiểu thuyết nhưng Thích Trường Vinh cũng không để trong lòng, chẳng ngờ còn chưa hết buổi sáng mà cô đã gây ra chuyện lớn rồi.

Dù sao ông ta cũng phải biết rốt cuộc là Thích Tuyền viết cái gì mà chọc giận Tô Lâm Hải thì mới dọn dẹp hậu quả cho cô được.

Mở chương thứ nhất ra, Thích Trường Vinh vừa đọc vừa cau mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đọc tới đoạn “không chịu tới trước mộ của cha mẹ nuôi tôi thông báo một tiếng” ông ta không biết nên trưng ra vẻ mặt gì nữa.

Đến đoạn ca ngợi vợ, chân mày ông ta mới hơi giãn ra, tới đoạn khen mình anh tuấn thì nếp nhăn nơi khóe mắt cũng thả lỏng hơn một chút, chờ đến đoạn “gã bụng phệ đầu hói muốn nhúng chàm” thì khóe môi không khỏi mím chặt lại.

Thằng khốn nào dám mơ tưởng con gái ông ta thế này! Kinh tởm!

Xuống chút nữa, tới đoạn con trai cả thường xuyên nói Thích Tuyền “đầu óc không tốt lắm”, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sầu lo. Dù nói thế nào đi nữa, Thích Tuyền lưu lạc bên ngoài từ khi còn nhỏ, không được tiếp thu nền giáo dục tinh anh tốt đẹp không phải lỗi do cô, A Lẫm quả thực không nên chế giễu cô như thế.

Còn chuyện tranh chấp quần áo và thẩm mỹ của đám con gái thì ông ta không để ý lắm.

Khoan đã, sao lại không viết gì về A Uyên thế này?

Thích Trường Vinh lại đọc tiếp, hoàn toàn không nhận ra mình đã hãm sâu vào trong câu chữ với cõi lòng đầy mong đợi.

Với cha Thích mà nói, đây là cơ hội để ông ta tìm hiểu tâm tình của con gái ruột dưới một góc độ hoàn toàn mới. Ông ta là kiểu nghiêm phụ truyền thống đúng nghĩa, xưa nay không giỏi thể hiện tình cảm, rất ít khi tâm sự với mấy đứa con, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được rõ ràng nội tâm của con trẻ đến thế, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Thẳng tới khi đoạn cuối chương 1: đập vào mắt ông ta.

“To gan!” Thích Trường Vinh không khỏi vỗ mạnh xuống ghế.

Dù Tô Lâm Hải thật sự có con riêng đi nữa thì cũng liên quan gì tới cô? Sao cứ nhất định phải viết ra như thế?

A Lẫm nói đầu óc cô không tốt lắm cũng không hẳn là sai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tài xế ngồi phía trước không khỏi run rẩy, lập tức nhấn ga tăng tốc.

Xe đi vào cửa chính.

Thích Trường Vinh còn chưa xuống xe đã nhìn thấy xe nhà họ Tô đỗ trong sân.

Ông ta sửa sang lại quần áo rồi cất bước đi vào phòng khách, đang nghĩ xem nên nói cái gì thì lại chỉ thấy mỗi mình Thích Uyên ngồi trên sofa, sửng sốt, hỏi: “Chủ tịch Tô đâu rồi?”

Thích Uyên cũng đang không hiểu ra làm sao, chỉ chỉ lên tầng.

Cậu ta thật sự không hiểu, không phải chuyện kiểu này thì nên tìm người lớn trong nhà à? Thế mà Tô Lâm Hải vừa tới đã mở miệng muốn gặp Thích Tuyền rồi, tới cả ba cậu ta cũng không thèm đợi.

Chuyện nghiêm trọng tới mức này cơ à?

Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều viết hai chữ ngưng-trọng.

Phòng khách trên tầng hai.

Thích Tuyền mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình màu kem, ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Tô Noãn Noãn tò mò đánh giá cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Số ký tự: 0