Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 20
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
“Mày làm gì đấy! Còn chưa ăn sáng mà!”
La Hiểu Du xua tay, “Con ra bờ sông xem thế nào!”
Tô Lâm Hải cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã dặn lái xe xuất phát, dẫn theo Tô Noãn Noãn cùng tới thành phố Long Đàm.
Con sông nhỏ ở thôn Xích Hà chảy qua toàn thôn, nếu muốn trục vớt toàn bộ lòng sông sẽ mất rất nhiều công sức.
Mặt trời càng lên cao sắc mặt Tô Lâm Hải càng thêm phần lo lắng.
Nghĩ đến những đau đớn mà con trai từng phải chịu khiến ông ấy cảm thấy khổ sở tới tận xương. Nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn luôn không tiếc nhân lực vật lực tìm kiếm con trai thất lạc, vẫn luôn lo lắng sợ thằng bé sống không tốt, còn nghĩ nếu tìm được con thì nhất định sẽ bù đắp cho nó gấp bội.
Thế nên ngày đó khi đọc được chương thứ nhất ấy ông mới khóc không thành tiếng.
Con trai đã biến thành quỷ hồn, chứng tỏ thằng bé không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.
“Sao vẫn chưa tìm được?” Hai mắt Tô Lâm Hải vằn đầy tơ máu, khuôn mặt cũng tiều tụy không tả nổi.
Đội trưởng đội trục vớt nói: “Ông chủ Tô, con sông nhỏ này khá dài, không biết vị trí cụ thể thì chắc chắn không thể tìm nhanh được.”
Lúc nhận được nhiệm vụ trong lòng đội trưởng cũng lo ngay ngáy.
Bảo ông ta tìm xương cốt của một đứa trẻ sáu bảy tuổi dưới lòng sông, lại còn là xương cốt từ mười bảy năm trước, đây là đang đánh đố nhau à?
Nhưng ông chủ trả công rất hậu hĩnh, đội trưởng ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhận việc.
Tô Noãn Noãn đã biết chuyện năm đó, cô ấy vô cùng thương tiếc người anh trai chưa từng gặp mặt, cũng mong có thể mau chóng tìm được xương cốt của anh, để anh sớm được yên nghỉ.
Nhìn đôi mắt cha già đỏ vằn, tóc mai đã phủ bạc, trong lòng cô ấy vừa đau đớn vừa chua xót.
“Ba, có cần hỏi chị Thích Tuyền vị trí cụ thể không ạ?”
Tô Lâm Hải ngớ người rồi lại cười khổ: “Cô ấy có thể tính tới đây hẳn cũng đã là cực hạn rồi? Nếu như có thể tính ra vị trí cụ thể thì chắc cô ấy đã chỉ thẳng ra trong truyện —”
Không đúng.
Đại sư nhà người ta vì sao phải chỉ ra vị trí cụ thể ngay trong truyện chứ? Hoặc là phải nói Thích đại sư không tiện nhắc tới vị trí chính xác trong tiểu thuyết thì đúng hơn.
Tô Noãn Noãn vội hô lên: “Cứ thử xem biết đâu lại được ạ.”
“Ừ, giờ ba hỏi luôn đây.” Tô Lâm Hải nói xong mới vỗ đầu mình một cái, ảo não nói, “Hôm qua quên mất không xin phương thức liên lạc rồi.”
Ông ấy đúng là cuống tới mụ đầu.
“Hay để con tìm Thích Uyên hỏi thử xem.” Tô Noãn Noãn nói, “Ba, ba bỏ thêm chút tiền quẻ trên truyện của chị Thích Tuyền trước đi.”
Tô Lâm Hải đồng ý ngay, ông lại nạp thêm một trăm nghìn tệ, tất cả đều đập vào《Nhật Ký Hào Môn》hết.
Bảng thưởng là tính theo ngày, ai cũng thấy《Nhật Ký Hào Môn》đã sắp rời bảng nhưng giờ lại bị đẩy lên đầu.
Lúc Thích Tuyền được hệ thống thông báo cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Cô mở trang tác giả ra, treo một thông báo trên phần profile:【weibo@Bạch Thủy Chân Nhân】
Có một số chuyện không tiện nhắc tới trong tiểu thuyết thì có thể đổi sang chỗ khác nói, người nào cần thì sẽ tự cắn câu thôi.
Đây là vị khách hàng đầu tiên của cô, về sau quy tắc này vẫn được áp dụng cho các khách hàng tiềm năng khác.
Tô Noãn Noãn gọi mấy cuộc nhưng Thích Uyên vẫn không bắt máy, vội đến độ định tới khu bình luận hỏi thăm thì đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào profile tác giả.
Có không ít tác giả cũng đăng ID weibo trên profile.
Đúng là có thật!
Tô Noãn Noãn kích động nhảy dựng lên, vội cầm di động tìm theo địa chỉ được cho, nhấn theo dõi weibo rồi gửi tin nhắn riêng cho đối phương:【Chị Thích Tuyền ơi, chị có thể cho ba con em xin vị trí cụ thể được không ạ?】
【Bạch Thủy Chân Nhân: Dưới gốc cây đa.】
Tô Noãn Noãn lập tức đưa tin nhắn sang cho Tô Lâm Hải đọc, nhưng Tô Lâm Hải không thuộc đường ở đây nên phải tới tìm đội trưởng hỏi thăm, có điều đội trưởng cũng không rõ lắm, vừa hay cách đó không xa có một cô gái có vẻ là người dân địa phương nên vội hỏi:
“Cô gái, xin hỏi con sông này có khúc nào có cây đa không?”
La Hiểu Du giật thót người, ngày hè nóng bức mà tay chân lạnh như băng.
La Hiểu Du xua tay, “Con ra bờ sông xem thế nào!”
Tô Lâm Hải cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã dặn lái xe xuất phát, dẫn theo Tô Noãn Noãn cùng tới thành phố Long Đàm.
Con sông nhỏ ở thôn Xích Hà chảy qua toàn thôn, nếu muốn trục vớt toàn bộ lòng sông sẽ mất rất nhiều công sức.
Mặt trời càng lên cao sắc mặt Tô Lâm Hải càng thêm phần lo lắng.
Nghĩ đến những đau đớn mà con trai từng phải chịu khiến ông ấy cảm thấy khổ sở tới tận xương. Nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn luôn không tiếc nhân lực vật lực tìm kiếm con trai thất lạc, vẫn luôn lo lắng sợ thằng bé sống không tốt, còn nghĩ nếu tìm được con thì nhất định sẽ bù đắp cho nó gấp bội.
Thế nên ngày đó khi đọc được chương thứ nhất ấy ông mới khóc không thành tiếng.
Con trai đã biến thành quỷ hồn, chứng tỏ thằng bé không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.
“Sao vẫn chưa tìm được?” Hai mắt Tô Lâm Hải vằn đầy tơ máu, khuôn mặt cũng tiều tụy không tả nổi.
Đội trưởng đội trục vớt nói: “Ông chủ Tô, con sông nhỏ này khá dài, không biết vị trí cụ thể thì chắc chắn không thể tìm nhanh được.”
Lúc nhận được nhiệm vụ trong lòng đội trưởng cũng lo ngay ngáy.
Bảo ông ta tìm xương cốt của một đứa trẻ sáu bảy tuổi dưới lòng sông, lại còn là xương cốt từ mười bảy năm trước, đây là đang đánh đố nhau à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ông chủ trả công rất hậu hĩnh, đội trưởng ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhận việc.
Tô Noãn Noãn đã biết chuyện năm đó, cô ấy vô cùng thương tiếc người anh trai chưa từng gặp mặt, cũng mong có thể mau chóng tìm được xương cốt của anh, để anh sớm được yên nghỉ.
Nhìn đôi mắt cha già đỏ vằn, tóc mai đã phủ bạc, trong lòng cô ấy vừa đau đớn vừa chua xót.
“Ba, có cần hỏi chị Thích Tuyền vị trí cụ thể không ạ?”
Tô Lâm Hải ngớ người rồi lại cười khổ: “Cô ấy có thể tính tới đây hẳn cũng đã là cực hạn rồi? Nếu như có thể tính ra vị trí cụ thể thì chắc cô ấy đã chỉ thẳng ra trong truyện —”
Không đúng.
Đại sư nhà người ta vì sao phải chỉ ra vị trí cụ thể ngay trong truyện chứ? Hoặc là phải nói Thích đại sư không tiện nhắc tới vị trí chính xác trong tiểu thuyết thì đúng hơn.
Tô Noãn Noãn vội hô lên: “Cứ thử xem biết đâu lại được ạ.”
“Ừ, giờ ba hỏi luôn đây.” Tô Lâm Hải nói xong mới vỗ đầu mình một cái, ảo não nói, “Hôm qua quên mất không xin phương thức liên lạc rồi.”
Ông ấy đúng là cuống tới mụ đầu.
“Hay để con tìm Thích Uyên hỏi thử xem.” Tô Noãn Noãn nói, “Ba, ba bỏ thêm chút tiền quẻ trên truyện của chị Thích Tuyền trước đi.”
Tô Lâm Hải đồng ý ngay, ông lại nạp thêm một trăm nghìn tệ, tất cả đều đập vào《Nhật Ký Hào Môn》hết.
Bảng thưởng là tính theo ngày, ai cũng thấy《Nhật Ký Hào Môn》đã sắp rời bảng nhưng giờ lại bị đẩy lên đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Thích Tuyền được hệ thống thông báo cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Cô mở trang tác giả ra, treo một thông báo trên phần profile:【weibo@Bạch Thủy Chân Nhân】
Có một số chuyện không tiện nhắc tới trong tiểu thuyết thì có thể đổi sang chỗ khác nói, người nào cần thì sẽ tự cắn câu thôi.
Đây là vị khách hàng đầu tiên của cô, về sau quy tắc này vẫn được áp dụng cho các khách hàng tiềm năng khác.
Tô Noãn Noãn gọi mấy cuộc nhưng Thích Uyên vẫn không bắt máy, vội đến độ định tới khu bình luận hỏi thăm thì đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào profile tác giả.
Có không ít tác giả cũng đăng ID weibo trên profile.
Đúng là có thật!
Tô Noãn Noãn kích động nhảy dựng lên, vội cầm di động tìm theo địa chỉ được cho, nhấn theo dõi weibo rồi gửi tin nhắn riêng cho đối phương:【Chị Thích Tuyền ơi, chị có thể cho ba con em xin vị trí cụ thể được không ạ?】
【Bạch Thủy Chân Nhân: Dưới gốc cây đa.】
Tô Noãn Noãn lập tức đưa tin nhắn sang cho Tô Lâm Hải đọc, nhưng Tô Lâm Hải không thuộc đường ở đây nên phải tới tìm đội trưởng hỏi thăm, có điều đội trưởng cũng không rõ lắm, vừa hay cách đó không xa có một cô gái có vẻ là người dân địa phương nên vội hỏi:
“Cô gái, xin hỏi con sông này có khúc nào có cây đa không?”
La Hiểu Du giật thót người, ngày hè nóng bức mà tay chân lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro