Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 22
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
【Định lý Pitago ABC: Chủ cmt mau đi soạn bài đi!】
La Hiểu Du: ...
Thôi, chuyện kiểu này đúng là cũng không có mấy người chịu tin thật.
Cô ấy lặng lẽ bấm theo dõi tác giả, phát hiện tác giả còn có cả weibo nên cũng theo dõi luôn cả weibo.
Sau đó ném mấy cái địa lôi cho đỡ sợ.
Cô ấy chắc chắn sẽ theo dõi tiểu thuyết này tới cùng!
Thích Uyên bị dày vò cả đêm nhưng kết quả cuối cùng lại không tra ra được trong máu có thành phần dược vật cấm nào, tinh thần cũng không có vấn đề gì, lúc trời tờ mờ sáng thì được cho về nhà nhưng lại bị nhốt trong phòng, không được đi đâu cả.
“Con không uống nhầm thuốc, con cũng không có bệnh, con rất tỉnh táo!” Thích Uyên vừa cáu vừa bực, “Mọi người thả con ra đi! Con đã hứa hôm nay sẽ đi gặp cô ấy rồi!”
Thích Lẫm lạnh nhạt nói: “Gọi cho cô ta báo hôm nay không gặp được.”
Thích Uyên căm tức trừng mắt với anh trai: “Em không có số điện thoại của cô ấy!”
Nói xong còn định lao ra cửa.
Thích Lẫm lập tức đè cậu ta lại, đẩy về phía giường rồi lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở yên trong phòng.”
Từ nhỏ tới lớn Thích Uyên vẫn luôn sợ người anh trai này, nỗi sợ thâm căn cố đế rốt cuộc cũng chiến thắng “tình yêu”, cuối cùng cậu ta cũng ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Ba người nhà họ Thích ra khỏi phòng.
Cố Xảo vô cùng lo lắng: “Chưa từng nghe nói Tiểu Uyên thích cô gái nào, sao đột nhiên lại xuất hiện chân ái, rồi còn điên cuồng tới mức này, đúng là...” Chẳng khác nào trúng tà.
Mấy từ cuối Cố Xảo không nói ra miệng.
“Để con liên hệ với bác sĩ tâm thần nổi tiếng xem sao.” Thích Lẫm nói xong sải bước đi luôn.
Thích Trường Vinh cả đêm không ngủ, huyệt Thái Dương giật thình thịch vì đau đầu.
Cố Xảo lo lắng nhìn chồng: “Anh đi ngủ một lát đi, để em ở đây trông thằng bé là được rồi.”
“Thôi.” Thích Trường Vinh xua tay, “Em đi nghỉ đi, công ty còn có việc, trong nhà nhiều người mà, không có vấn đề gì đâu.”
Cố Xảo gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Bà dặn dò người giúp việc trông giữ Thích Uyên cẩn thận rồi về phòng nghỉ ngơi, nhưng mới ngủ được một lát lại nhận được điện thoại của một người bạn trong hội phu nhân hào môn nên vội vàng ra ngoài luôn.
Biệt thự rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Thích Tuyền ở trong phòng nghe hệ thống báo cáo:【Lâm Hải Sâm Sâm lại đập thêm một trăm nghìn tệ, có một độc giả khác vừa đập sáu cái địa lôi, lưu trữ tăng lên 514 lượt, đẩy truyện lên kệ hẳn là không thành vấn đề!】
【Ừ, giá trị danh vọng được bao nhiêu rồi?】
【Hơn hai trăm nghìn, đổi sang tuổi thọ thì được hai trăm ngày, đại lão lợi hại thật đấy! Mới viết hai chương đã kiếm được nửa năm tuổi thọ rồi!】
Thích Tuyền hỏi:【Ký chủ có hạn mức trao đổi tuổi thọ cao nhất không?】
【Không có, ký chủ càng kiếm được nhiều giá trị danh vọng thì số tuổi thọ có thể đổi sẽ càng dài.】
Tu luyện vốn có thể kéo dài tuổi thọ nhưng dù sao cũng có điểm cuối, vậy mà hệ thống này lại có thể kéo dài tuổi thọ tới vô tận, nói cách khác thì nó cũng là bảo vật mà con người tha thiết mơ ước đấy chứ.
Đương nhiên Thích Tuyền vốn không có khái niệm về độ gian nan trong quá trình sáng tác của các tác giả mới. Tác giả bình thường muốn kiếm đủ giá trị danh vọng trong khoảng thời gian ngắn đều rất khó khăn.
Rất có thể còn không kiếm được đủ giá trị danh vọng thì sinh mệnh đã đi tới điểm kết thúc.
Thích Tuyền lại yên lặng tu luyện thêm một ngày nữa, đến bữa thì xuống nhà ăn cơm. Tuy Thích Uyên cũng ở nhà nhưng vì đề phòng Thích Uyên chạy trốn nên cơm trưa và cơm tối đều được mang thẳng vào phòng.
Nói cách khác, coi như cậu ta không tồn tại cũng được.
Lúc ăn cơm tối Thích Tuyền vẫn luôn liếc nhìn cô hầu gái trẻ tuổi bê thức ăn lên, dáng vẻ cô gái rất thanh tú, lúc cười rộ lên hai má hiện ra hai núm đồng tiền xinh xắn.
Đinh Mai bị cô nhìn tới mức hơi hoảng, đặt đồ ăn xuống xong vội cúi đầu quay về phòng bếp thật nhanh.
Trong phòng trên tầng hai, Thích Uyên vốn không có tâm trạng cơm nước gì, đang ăn tạm mấy miếng lại nghe thấy tiếng di động đổ chuông, vừa mở ra xem thì thấy là tin nhắn riêng của Tiền Côn.
【Tiền Côn: Uyên ca, hôm nay cậu không đi chơi đúng là thiệt thòi lớn! Cậu biết ở Hoàng Tước vừa xảy ra chuyện gì không?】
La Hiểu Du: ...
Thôi, chuyện kiểu này đúng là cũng không có mấy người chịu tin thật.
Cô ấy lặng lẽ bấm theo dõi tác giả, phát hiện tác giả còn có cả weibo nên cũng theo dõi luôn cả weibo.
Sau đó ném mấy cái địa lôi cho đỡ sợ.
Cô ấy chắc chắn sẽ theo dõi tiểu thuyết này tới cùng!
Thích Uyên bị dày vò cả đêm nhưng kết quả cuối cùng lại không tra ra được trong máu có thành phần dược vật cấm nào, tinh thần cũng không có vấn đề gì, lúc trời tờ mờ sáng thì được cho về nhà nhưng lại bị nhốt trong phòng, không được đi đâu cả.
“Con không uống nhầm thuốc, con cũng không có bệnh, con rất tỉnh táo!” Thích Uyên vừa cáu vừa bực, “Mọi người thả con ra đi! Con đã hứa hôm nay sẽ đi gặp cô ấy rồi!”
Thích Lẫm lạnh nhạt nói: “Gọi cho cô ta báo hôm nay không gặp được.”
Thích Uyên căm tức trừng mắt với anh trai: “Em không có số điện thoại của cô ấy!”
Nói xong còn định lao ra cửa.
Thích Lẫm lập tức đè cậu ta lại, đẩy về phía giường rồi lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở yên trong phòng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ nhỏ tới lớn Thích Uyên vẫn luôn sợ người anh trai này, nỗi sợ thâm căn cố đế rốt cuộc cũng chiến thắng “tình yêu”, cuối cùng cậu ta cũng ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Ba người nhà họ Thích ra khỏi phòng.
Cố Xảo vô cùng lo lắng: “Chưa từng nghe nói Tiểu Uyên thích cô gái nào, sao đột nhiên lại xuất hiện chân ái, rồi còn điên cuồng tới mức này, đúng là...” Chẳng khác nào trúng tà.
Mấy từ cuối Cố Xảo không nói ra miệng.
“Để con liên hệ với bác sĩ tâm thần nổi tiếng xem sao.” Thích Lẫm nói xong sải bước đi luôn.
Thích Trường Vinh cả đêm không ngủ, huyệt Thái Dương giật thình thịch vì đau đầu.
Cố Xảo lo lắng nhìn chồng: “Anh đi ngủ một lát đi, để em ở đây trông thằng bé là được rồi.”
“Thôi.” Thích Trường Vinh xua tay, “Em đi nghỉ đi, công ty còn có việc, trong nhà nhiều người mà, không có vấn đề gì đâu.”
Cố Xảo gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Bà dặn dò người giúp việc trông giữ Thích Uyên cẩn thận rồi về phòng nghỉ ngơi, nhưng mới ngủ được một lát lại nhận được điện thoại của một người bạn trong hội phu nhân hào môn nên vội vàng ra ngoài luôn.
Biệt thự rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Thích Tuyền ở trong phòng nghe hệ thống báo cáo:【Lâm Hải Sâm Sâm lại đập thêm một trăm nghìn tệ, có một độc giả khác vừa đập sáu cái địa lôi, lưu trữ tăng lên 514 lượt, đẩy truyện lên kệ hẳn là không thành vấn đề!】
【Ừ, giá trị danh vọng được bao nhiêu rồi?】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Hơn hai trăm nghìn, đổi sang tuổi thọ thì được hai trăm ngày, đại lão lợi hại thật đấy! Mới viết hai chương đã kiếm được nửa năm tuổi thọ rồi!】
Thích Tuyền hỏi:【Ký chủ có hạn mức trao đổi tuổi thọ cao nhất không?】
【Không có, ký chủ càng kiếm được nhiều giá trị danh vọng thì số tuổi thọ có thể đổi sẽ càng dài.】
Tu luyện vốn có thể kéo dài tuổi thọ nhưng dù sao cũng có điểm cuối, vậy mà hệ thống này lại có thể kéo dài tuổi thọ tới vô tận, nói cách khác thì nó cũng là bảo vật mà con người tha thiết mơ ước đấy chứ.
Đương nhiên Thích Tuyền vốn không có khái niệm về độ gian nan trong quá trình sáng tác của các tác giả mới. Tác giả bình thường muốn kiếm đủ giá trị danh vọng trong khoảng thời gian ngắn đều rất khó khăn.
Rất có thể còn không kiếm được đủ giá trị danh vọng thì sinh mệnh đã đi tới điểm kết thúc.
Thích Tuyền lại yên lặng tu luyện thêm một ngày nữa, đến bữa thì xuống nhà ăn cơm. Tuy Thích Uyên cũng ở nhà nhưng vì đề phòng Thích Uyên chạy trốn nên cơm trưa và cơm tối đều được mang thẳng vào phòng.
Nói cách khác, coi như cậu ta không tồn tại cũng được.
Lúc ăn cơm tối Thích Tuyền vẫn luôn liếc nhìn cô hầu gái trẻ tuổi bê thức ăn lên, dáng vẻ cô gái rất thanh tú, lúc cười rộ lên hai má hiện ra hai núm đồng tiền xinh xắn.
Đinh Mai bị cô nhìn tới mức hơi hoảng, đặt đồ ăn xuống xong vội cúi đầu quay về phòng bếp thật nhanh.
Trong phòng trên tầng hai, Thích Uyên vốn không có tâm trạng cơm nước gì, đang ăn tạm mấy miếng lại nghe thấy tiếng di động đổ chuông, vừa mở ra xem thì thấy là tin nhắn riêng của Tiền Côn.
【Tiền Côn: Uyên ca, hôm nay cậu không đi chơi đúng là thiệt thòi lớn! Cậu biết ở Hoàng Tước vừa xảy ra chuyện gì không?】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro