Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Chương 50

Thôi Kinh Thước

2024-08-22 07:36:21

Ông và nhà họ Trương có làm ăn với nhau, nếu nhà họ Trương xảy ra chuyện thì nhà bọn họ cũng không tránh được tổn thất, huống chi ông là người hiểu rõ nỗi đau mất con nhất.

Ông nghĩ một lát, trước tiên gọi điện thoại cho Thích Tuyền.

Thích Tuyền mất một ngày để làm ra mấy bộ quần áo, tất cả đều chỉ nhỏ cỡ bàn tay, nhưng chi tiết thì lại rất tinh xảo.

Cô gọi Tô Dung tới rồi đưa quần áo cho cậu.

Tô Dung cúi đầu nhìn???

Đại sư không phải đang đùa cậu đấy chứ?

“Cầm lấy.”

Tô Dung theo bản năng giơ tay nhận lấy quần áo, quần áo vừa chạm vào tay thì đột nhiên biến thành kích cỡ vừa người khiến cậu vô cùng kinh ngạc.

Thành quỷ nhiều năm nhưng cậu chưa từng thấy chuyện gì kỳ diệu như vậy.

“Tôi có khắc phù văn trên quần áo, chỉ có quỷ thị của tôi mới khớp với phù văn trên đó thôi.”

Nói cách khác, mấy bộ quần áo này chỉ có mình Tô Dung mặc được.

Trong lòng Tô Dung cảm động lắm, hơn nữa lại có nhận thức mới về thủ đoạn khó lường của Thích Tuyền.

“Về sau cậu chính là đại quản gia trong nhà này.”

“Vâng.”

Tô Dung cung kính ôm quần áo về phòng, cậu thử từng bộ một, mỗi bộ đều rất vừa người, cuối cùng cậu chọn một bộ có phong cách cổ điển nhất để mặc ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Áo sơ mi trắng phối với quần tây.

Dáng người cậu mảnh khảnh cao gầy, sau khi khoác lên mình bộ quần áo mới, cả người càng thêm đẹp đẽ phi phàm.

Vương Hoa thấy thế thì ngưỡng mộ đỏ cả mắt.

Đang định nói mấy câu thì điện thoại trong biệt thự lại reo lên.

Tô Dung lập tức nhấc máy.

“Xin chào.”

Thanh âm của Tô Lâm Hải bên đầu kia cũng bất giác nhẹ hơn vài phần: “Dung Dung đấy à?”

Tô Dung cười cong mắt: “Ba, có phải đã có chuyện gì không ạ?”

Tô Lâm Hải cười lau nước mắt, con trai ông có thể nghe điện thoại như người bình thường, thử hỏi sao ông lại không vui cho được?

“Dung Dung, ba tìm đại sư có chút việc.”

Tô Dung nói: “Ba có việc gì cứ nói với con đi ạ, con sẽ chuyển lời cho đại sư.”

Đại sư không thích bị người khác quấy rầy.

“Được.” Tô Lâm Hải cho cậu biết bệnh tình của Trương Thành Ngôn, theo bản năng nhẹ giọng nói tiếp, “Ba muốn hỏi đại sư đây có phải là trúng tà không, liệu có chữa được không.”

Tô Dung đáp lời, sau đó tới hỏi ý Thích Tuyền.

Thích Tuyền đã cảm ứng được bùa bình an bị đụng chạm, cô cách cửa phòng hồi đáp: “Đúng là trúng tà, chữa được. Bệnh viện nhiều người nhiều chuyện, nếu muốn chữa thì đưa tới biệt thự đi.”

Nhận được đáp án, Tô Lâm Hải lập tức nhấc máy gọi cho ba Trương: “Chủ tịch Trương, tình hình con trai ông sao rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm ơn chủ tịch Tô đã quan tâm, sợ là, sợ là...”

Dù thế nào ông cũng không nói ra mấy chữ “chỉ có thể chờ chết” được.

Tô Lâm Hải không hỏi nhiều, chỉ uyển chuyển nhắc một câu: “Ông có nghĩ tới chuyện mời đại sư xem qua chưa, không thể cứ để mặc thế được, lúc này cách gì cũng nên thử đúng không?”

“Hả?” Mẹ của ba Trương vốn là người mê tín, khi còn bé Trương Thành Ngôn được mẹ ông chăm bẵm, mưa dầm thấm đất, về sau hắn cũng dần trở lên mê tín, nhưng ba Trương lại không tin mấy chuyện này.

Tô Lâm Hải khuyên: “Nếu ông sẵn lòng thử thì tôi sẽ giúp ông mời một đại sư rất lợi hại.”

Trong lòng ba Trương hạ quyết tâm, nói đúng lắm, không cần biết là cách gì thì cũng phải thử một lần, chưa biết chừng lại chữa được thật thì sao?

Ông quyết đoán đáp: “Vậy xin phiền chủ tịch Tô!”

Đương nhiên Trương Thành Ngôn không muốn chết.

Nếu phải nằm đếm ngược thời gian, cảm nhận khí quan dần suy kiệt, đợi chờ cái chết buông xuống thì chẳng bằng tìm đại sư thử vận may một lần.

Bản thân hắn ta vốn mê tín, sau khi nói chuyện với ba mình xong cũng lập tức quyết định xuất viện để tới chỗ đại sư trước.

Mẹ Trương thấp thỏm bất an, vừa khóc vừa lên xe đi cùng hai cha con.

Sau khi lên xe, mẹ Trương hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện tìm đại sư? Đại sư này liệu có đáng tin không?”

“Là chủ tịch Tô giới thiệu, đại sư ở biệt thự ven hồ ngoại ô phía Nam, tới thì biết thôi.” Ba Trương lau mặt, đáp.

Con trai chỉ còn sống được không tới một tiếng nữa, giờ đại sư chính là hy vọng duy nhất của họ.

Trương Thành Ngôn nằm trong xe, nước mắt ào ào rơi xuống. Đứng trước bờ vực sinh tử, hắn chợt nhớ lại câu Tần Nhược hỏi hắn lúc ở quảng trường Thế Kỷ —

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng

Số ký tự: 0