Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 6
Thôi Kinh Thước
2024-08-22 07:36:21
Đoạn sau kể về chuyện xảy ra ở bữa tiệc, trong mắt cậu ta đều là những lời lảm nhảm vô nghĩa.
Cậu ta liên tục cười lạnh, lần mò một lát thì cũng tìm được chỗ để bình luận, lập tức gõ một đống chữ:【Viết cái quái gì thế? Hành văn rác rưởi, cốt truyện rác rưởi, ra vẻ không chấp nhận được, nói tóm lại, rác rưởi!】
Sau đó nhấn nút gửi đi!
Cậu ta không thể chờ nổi tới lúc bình luận của mình hiện lên, thật muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thích Tuyền sau khi đọc được bình luận này.
Thế nhưng —
【5839623: Bình luận của người dùng bình thường và người dùng VIP sơ cấp sẽ được hiển thị sau khi xét duyệt!】
Thích Uyên: ...
Trang web rác rưởi gì thế này!
Thích Tuyền không nhìn thấy bình luận của cậu ta, vậy làm sao để cậu ta có thể thưởng thức vẻ mặt khổ sở của Thích Tuyền đây?
Làm sao để bình luận mà không cần đợi xét duyệt?
Trong đầu chợt nảy ra một ý, cậu ta nhớ trong nhóm chat anh em bạn bè của mình cũng có người thích đọc tiểu thuyết.
Groupchat Cơm no rượu say.
Trong nhóm có mấy người đang nói chuyện linh tinh thì chợt thấy Thích Uyên gửi tin nhắn:【Tôi vừa đăng bình luận trên thành văn học Tiêm Khiếu, nhưng bình luận chờ xét duyệt không hiển thị ngay được, có ai biết sao lại thế không?】
Cả nhóm chat đột nhiên câm lặng.
【Tiền Côn: Tài khoản bị hack?】
【Tô Noãn Noãn: Gửi voicechat nghe thử coi.】
Những người khác cũng gửi một loạt dấu chấm hỏi.
Thích Uyên bất đắc dĩ đành phải gửi voicechat lên, giọng điệu còn có vẻ rất cáu kỉnh.
【Tô Noãn Noãn: Đã giám định xong, đúng là Uyên ca thật.】
【Tiền Côn: Mày đọc tiểu thuyết từ bao giờ thế?】
【Thích Uyên: Rốt cuộc mấy người có biết không?】
【Tô Noãn Noãn: Có phải cậu chưa nạp tiền không? Chắc nạp mười đồng là được.】
【Tiền Côn: Lòng dạ đám tư bản đúng là ác độc.】
【Tô Noãn Noãn: Ngon thì đứng trước mặt cha cậu mà nói @Tiền Côn. Mà Uyên ca đọc tiểu thuyết gì thế, có thể đề cử chút không? Dạo này đang hoang văn* quá.】
*Hoang văn: đói truyện.
Thích Uyên lại hiểu sai ý của Tô Noãn Noãn, cho rằng phải nạp tiền cho tiểu thuyết thì bình luận mới được hiển thị, cậu ta tức giận hỏi lại:【Tôi không muốn nạp tiền, không còn cách nào khác nữa à?】
Cậu ta không muốn cúng tiền cho Thích Tuyền.
【Tô Noãn Noãn: Vậy chỉ có thể chờ xét duyệt xong mới hiển thị được thôi. Không vội thì cứ từ từ đợi đi.】
【Thích Uyên: Tôi muốn tác giả nhanh chóng đọc được.】
Cậu ta muốn Thích Tuyền khó chịu càng nhanh càng tốt!
【Tô Noãn Noãn: Nếu vội quá thì cứ dùng tài khoản của tôi đi. Tôi là tài khoản VIP cao cấp, bình luận sẽ hiện lên ngay lập tức.】
Thích Uyên sửng sốt, vội hỏi lại:【Không mất tiền mà cũng bình luận được à?】
【Tô Noãn Noãn: Chương free thì được, chương mất phí mới cần tiêu tiền.】
Thích Uyên vốn không rõ về quá trình đọc tiểu thuyết mạng, hỏi nhiều thế cũng đã dần mất kiên nhẫn, cậu ta lười tìm hiểu thêm, chỉ nói:【Vậy thì cậu đăng bình luận giúp tôi đi.】
【Tô Noãn Noãn: Okie, gửi tên tiểu thuyết với bình luận muốn đăng đây.】
【Thích Uyên:《Nhật Ký Hào Môn》của Bạch Thủy Chân Nhân, khỏi cần đọc, viết nát lắm. Bình luận thì ghi: Rác rưởi! là được.】
【Tô Noãn Noãn: Không thành vấn đề!】
Thích Uyên bỏ điện thoại xuống, đắc ý dạt dào mà nhìn lên tầng hai, người nào đó lần đầu tiên đăng bài chắc chắn là cũng muốn có độc giả yêu mến, sau này mỗi lần cô ta đăng một chương lên cậu ta sẽ lại gửi một cái đánh giá xấu cho cô ta tức chết mới thôi!
Bên kia, Tô Noãn Noãn mở APP, tìm《Nhật Ký Hào Môn》của Bạch Thủy Chân Nhân rồi nhấn vào xem, ồ, mới vừa đăng có một chương, số người lưu trữ 0, bình luận 1, còn là bình luận đang xét duyệt, hẳn là do Thích Uyên để lại.
Cô ấy rất tò mò, Thích Uyên vốn không bao giờ đọc tiểu thuyết sao tự dưng lại tỏ vẻ chán ghét tác phẩm này thế nhỉ, còn cố tình tới đăng bình luận xấu nữa chứ.
Tô Noãn Noãn là người dùng web lâu năm, thường xuyên rơi vào trạng thái hoang văn, tìm được một tác phẩm khá là sẽ có cảm giác như nhặt được của báu.
Đợt này cô ấy hoang văn nửa năm rồi.
Vì hành động kỳ quái của Thích Uyên nên Tô Noãn Noãn cũng nảy sinh chút hứng thú với mầm non mới ra đời này.
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, nhấn mở chương thứ nhất.
Chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Thích đã lan truyền khắp giới thượng lưu thành phố Long Giang, Tô Noãn Noãn từng đọc vô số sảng văn thiên kim thật vùng lên ngược cặn bã, ban đầu còn đầy mong đợi theo dõi xem chuyện của nhà họ Thích sẽ đi về đâu, cuối cùng lại phát hiện thiên kim thật Thích Tuyền đấu không lại thiên kim giả Thích Ánh Tuyết, thế nên cũng dần mất hứng thú.
Cậu ta liên tục cười lạnh, lần mò một lát thì cũng tìm được chỗ để bình luận, lập tức gõ một đống chữ:【Viết cái quái gì thế? Hành văn rác rưởi, cốt truyện rác rưởi, ra vẻ không chấp nhận được, nói tóm lại, rác rưởi!】
Sau đó nhấn nút gửi đi!
Cậu ta không thể chờ nổi tới lúc bình luận của mình hiện lên, thật muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thích Tuyền sau khi đọc được bình luận này.
Thế nhưng —
【5839623: Bình luận của người dùng bình thường và người dùng VIP sơ cấp sẽ được hiển thị sau khi xét duyệt!】
Thích Uyên: ...
Trang web rác rưởi gì thế này!
Thích Tuyền không nhìn thấy bình luận của cậu ta, vậy làm sao để cậu ta có thể thưởng thức vẻ mặt khổ sở của Thích Tuyền đây?
Làm sao để bình luận mà không cần đợi xét duyệt?
Trong đầu chợt nảy ra một ý, cậu ta nhớ trong nhóm chat anh em bạn bè của mình cũng có người thích đọc tiểu thuyết.
Groupchat Cơm no rượu say.
Trong nhóm có mấy người đang nói chuyện linh tinh thì chợt thấy Thích Uyên gửi tin nhắn:【Tôi vừa đăng bình luận trên thành văn học Tiêm Khiếu, nhưng bình luận chờ xét duyệt không hiển thị ngay được, có ai biết sao lại thế không?】
Cả nhóm chat đột nhiên câm lặng.
【Tiền Côn: Tài khoản bị hack?】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Tô Noãn Noãn: Gửi voicechat nghe thử coi.】
Những người khác cũng gửi một loạt dấu chấm hỏi.
Thích Uyên bất đắc dĩ đành phải gửi voicechat lên, giọng điệu còn có vẻ rất cáu kỉnh.
【Tô Noãn Noãn: Đã giám định xong, đúng là Uyên ca thật.】
【Tiền Côn: Mày đọc tiểu thuyết từ bao giờ thế?】
【Thích Uyên: Rốt cuộc mấy người có biết không?】
【Tô Noãn Noãn: Có phải cậu chưa nạp tiền không? Chắc nạp mười đồng là được.】
【Tiền Côn: Lòng dạ đám tư bản đúng là ác độc.】
【Tô Noãn Noãn: Ngon thì đứng trước mặt cha cậu mà nói @Tiền Côn. Mà Uyên ca đọc tiểu thuyết gì thế, có thể đề cử chút không? Dạo này đang hoang văn* quá.】
*Hoang văn: đói truyện.
Thích Uyên lại hiểu sai ý của Tô Noãn Noãn, cho rằng phải nạp tiền cho tiểu thuyết thì bình luận mới được hiển thị, cậu ta tức giận hỏi lại:【Tôi không muốn nạp tiền, không còn cách nào khác nữa à?】
Cậu ta không muốn cúng tiền cho Thích Tuyền.
【Tô Noãn Noãn: Vậy chỉ có thể chờ xét duyệt xong mới hiển thị được thôi. Không vội thì cứ từ từ đợi đi.】
【Thích Uyên: Tôi muốn tác giả nhanh chóng đọc được.】
Cậu ta muốn Thích Tuyền khó chịu càng nhanh càng tốt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Tô Noãn Noãn: Nếu vội quá thì cứ dùng tài khoản của tôi đi. Tôi là tài khoản VIP cao cấp, bình luận sẽ hiện lên ngay lập tức.】
Thích Uyên sửng sốt, vội hỏi lại:【Không mất tiền mà cũng bình luận được à?】
【Tô Noãn Noãn: Chương free thì được, chương mất phí mới cần tiêu tiền.】
Thích Uyên vốn không rõ về quá trình đọc tiểu thuyết mạng, hỏi nhiều thế cũng đã dần mất kiên nhẫn, cậu ta lười tìm hiểu thêm, chỉ nói:【Vậy thì cậu đăng bình luận giúp tôi đi.】
【Tô Noãn Noãn: Okie, gửi tên tiểu thuyết với bình luận muốn đăng đây.】
【Thích Uyên:《Nhật Ký Hào Môn》của Bạch Thủy Chân Nhân, khỏi cần đọc, viết nát lắm. Bình luận thì ghi: Rác rưởi! là được.】
【Tô Noãn Noãn: Không thành vấn đề!】
Thích Uyên bỏ điện thoại xuống, đắc ý dạt dào mà nhìn lên tầng hai, người nào đó lần đầu tiên đăng bài chắc chắn là cũng muốn có độc giả yêu mến, sau này mỗi lần cô ta đăng một chương lên cậu ta sẽ lại gửi một cái đánh giá xấu cho cô ta tức chết mới thôi!
Bên kia, Tô Noãn Noãn mở APP, tìm《Nhật Ký Hào Môn》của Bạch Thủy Chân Nhân rồi nhấn vào xem, ồ, mới vừa đăng có một chương, số người lưu trữ 0, bình luận 1, còn là bình luận đang xét duyệt, hẳn là do Thích Uyên để lại.
Cô ấy rất tò mò, Thích Uyên vốn không bao giờ đọc tiểu thuyết sao tự dưng lại tỏ vẻ chán ghét tác phẩm này thế nhỉ, còn cố tình tới đăng bình luận xấu nữa chứ.
Tô Noãn Noãn là người dùng web lâu năm, thường xuyên rơi vào trạng thái hoang văn, tìm được một tác phẩm khá là sẽ có cảm giác như nhặt được của báu.
Đợt này cô ấy hoang văn nửa năm rồi.
Vì hành động kỳ quái của Thích Uyên nên Tô Noãn Noãn cũng nảy sinh chút hứng thú với mầm non mới ra đời này.
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, nhấn mở chương thứ nhất.
Chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Thích đã lan truyền khắp giới thượng lưu thành phố Long Giang, Tô Noãn Noãn từng đọc vô số sảng văn thiên kim thật vùng lên ngược cặn bã, ban đầu còn đầy mong đợi theo dõi xem chuyện của nhà họ Thích sẽ đi về đâu, cuối cùng lại phát hiện thiên kim thật Thích Tuyền đấu không lại thiên kim giả Thích Ánh Tuyết, thế nên cũng dần mất hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro