Chương 5
Nhất Oản Xoa Thiêu
2024-08-18 10:14:13
“Chúng tôi sẽ giúp cô chuyển thư, cô quay về đi.” Tên lưu manh kia vừa nói vừa đưa tay đi lấy phong thư trên tay Tô Tái Tái, lại không nghĩ rằng mình nắm phải không khí.
Trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn sang phía Tô Tái Tái: “Cô ...!?”
Tốc độ của đối phương không chậm, cho nên cũng không nghĩ tới việc Tô Tái Tái có thể né tránh.
“Thật ngại quá.” Tô Tái Tái tiếp tục mỉm cười với gã, “Chú của anh ta cho tôi tiền, tôi phải làm việc một cách nghiêm túc mới được.”
Được thôi.
Bởi vì người tới có có quan hệ với anh Tiền, đám lưu manh cũng không dám đắc tội. Liền gọi một tên trong nhóm đi vào kho hàng tìm Tiền Nguyên Nguyên, những người còn lại tiếp tục vây xung quanh Tô Tái Tái.
Mãi đến khi bộ đàm vang lên một tiếng “cho người vào đi”, lúc này mấy tên lưu manh mới tránh đường, một tên trong số đó đã hất cằm nói với Tô Tái Tái, “đi theo tôi.”
Nói xong liền quay người, tự mình tìm đường đi, gã vốn không hề quan tâm Tô Tái Tái có thể theo kịp hay không.
Mấy tên còn lại tiếp tục quay trở về vị trí canh gác.
Tô Tái Tái nhún nhún vai , từ từ đi theo phía sau lưng của đối phương.
Vừa đi vào liền có một luồng nhiệt xông tới, hiện tại thời tiết căn bản đang nóng bức, cả người đầy mồ hôi liền khiến cho người ta phải cau mày.
Hơn nữa chỗ này ngoài mùi của mồ hôi ra, còn có mùi khói thuốc v..v. Một chút cũng không dễ thở.
Tô Tái Tái móc ra một chiếc khăn tay, đưa lên che mồm mũi, ngửi mùi hương còn lưu lại trên khăn, lúc này mới dễ chịu được một chút.
Tên lưu manh dẫn đường ở phía trước đang dẫn Tô Tái Tái đi lên trên lầu, ngay lúc này đã quay đầu lại. Vốn dĩ muốn nhắc nhở Tô Tái Tái chú ý dưới chân, nhưng nhìn thấy cô đang lấy khăn che mũi miệng, liền thu lại những lời muốn nói, một lần nữa quay đầu hướng trên lầu mà đi.
Trên miệng có đôi chút ghét bỏ.
Đúng là yếu đuối.
Tô Tái Tái yếu đuối đi lên lầu hai, cách hai bên lưới sắt nhìn xem dưới lầu đang tổ chức những trận đấu quyền anh, lại nhìn những người xung quanh đang không ngừng la hét, cổ vũ cho người trên võ đài , lại lặng lẽ lắc đầu đầy ghét bỏ.
Có lẽ những hạt châu trên cổ tay phải đã ngửi thấy mùi máu, nên có chút xao động.
“Đến rồi!” Tên lưu manh dẫn Tô Tái Tái đến trước một cánh cửa, hai tay ôm trước ngực dùng cằm chỉ vào cánh cửa, ra hiệu cho Tô Tái Tái tự mình đi vào.
“Cảm ơn.” Tô Tái Tái nhẹ gật đầu, nở một nụ cười với tên lưu manh.
Nụ cười này làm cho tên lưu manh sửng sốt một chút, loại người như gã nếu đi ở trên đường mà bị người khác nhìn thấy đều phải đi đường vòng, giống như nếu tiến lại gần gã thì sẽ bị cắn xé đến chết. Vì vậy, hiện tại chỉ một câu nói “cảm ơn” bình thường , cũng làm gã cảm thấy không biết phải làm sao.
Qua một hồi gã mới từ trong cổ họng phát lên một chút âm thanh yếu ớt “không cần khách khí.”
Nói xong thấy Tô Tái Tái không định đưa tay lên mở cửa, gã liền thay cô mở cánh cửa ra. Chờ cô đi vào trong, gã mới từ từ đóng cánh cửa lại và cũng thầm thì một câu “ ... quá yếu ớt.”
Tiền Nguyên Nguyên đang mang bao tay. Chuẩn bị chút nữa sẽ đánh quyền.
Tuổi tác của anh ta cũng không lớn, dáng vẻ nhiều lắm cũng chỉ 23 24 tuổi, diện mạo nhìn cũng không tệ. Tóc rũ ở trước trán , nhìn có chút tối tăm.
“Đặt thư ở đằng kia là được rồi”, Tiền Nguyên Nguyên cũng không thèm nhìn một một cái.
Nói xong lời này liền vận động cánh tay, sau khi xác định không có vấn đề gì thì chuẩn bị làm một việc khác, thấy người ở trước mặt không có phát ra âm thanh không có động tác nào, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.
Trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn sang phía Tô Tái Tái: “Cô ...!?”
Tốc độ của đối phương không chậm, cho nên cũng không nghĩ tới việc Tô Tái Tái có thể né tránh.
“Thật ngại quá.” Tô Tái Tái tiếp tục mỉm cười với gã, “Chú của anh ta cho tôi tiền, tôi phải làm việc một cách nghiêm túc mới được.”
Được thôi.
Bởi vì người tới có có quan hệ với anh Tiền, đám lưu manh cũng không dám đắc tội. Liền gọi một tên trong nhóm đi vào kho hàng tìm Tiền Nguyên Nguyên, những người còn lại tiếp tục vây xung quanh Tô Tái Tái.
Mãi đến khi bộ đàm vang lên một tiếng “cho người vào đi”, lúc này mấy tên lưu manh mới tránh đường, một tên trong số đó đã hất cằm nói với Tô Tái Tái, “đi theo tôi.”
Nói xong liền quay người, tự mình tìm đường đi, gã vốn không hề quan tâm Tô Tái Tái có thể theo kịp hay không.
Mấy tên còn lại tiếp tục quay trở về vị trí canh gác.
Tô Tái Tái nhún nhún vai , từ từ đi theo phía sau lưng của đối phương.
Vừa đi vào liền có một luồng nhiệt xông tới, hiện tại thời tiết căn bản đang nóng bức, cả người đầy mồ hôi liền khiến cho người ta phải cau mày.
Hơn nữa chỗ này ngoài mùi của mồ hôi ra, còn có mùi khói thuốc v..v. Một chút cũng không dễ thở.
Tô Tái Tái móc ra một chiếc khăn tay, đưa lên che mồm mũi, ngửi mùi hương còn lưu lại trên khăn, lúc này mới dễ chịu được một chút.
Tên lưu manh dẫn đường ở phía trước đang dẫn Tô Tái Tái đi lên trên lầu, ngay lúc này đã quay đầu lại. Vốn dĩ muốn nhắc nhở Tô Tái Tái chú ý dưới chân, nhưng nhìn thấy cô đang lấy khăn che mũi miệng, liền thu lại những lời muốn nói, một lần nữa quay đầu hướng trên lầu mà đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên miệng có đôi chút ghét bỏ.
Đúng là yếu đuối.
Tô Tái Tái yếu đuối đi lên lầu hai, cách hai bên lưới sắt nhìn xem dưới lầu đang tổ chức những trận đấu quyền anh, lại nhìn những người xung quanh đang không ngừng la hét, cổ vũ cho người trên võ đài , lại lặng lẽ lắc đầu đầy ghét bỏ.
Có lẽ những hạt châu trên cổ tay phải đã ngửi thấy mùi máu, nên có chút xao động.
“Đến rồi!” Tên lưu manh dẫn Tô Tái Tái đến trước một cánh cửa, hai tay ôm trước ngực dùng cằm chỉ vào cánh cửa, ra hiệu cho Tô Tái Tái tự mình đi vào.
“Cảm ơn.” Tô Tái Tái nhẹ gật đầu, nở một nụ cười với tên lưu manh.
Nụ cười này làm cho tên lưu manh sửng sốt một chút, loại người như gã nếu đi ở trên đường mà bị người khác nhìn thấy đều phải đi đường vòng, giống như nếu tiến lại gần gã thì sẽ bị cắn xé đến chết. Vì vậy, hiện tại chỉ một câu nói “cảm ơn” bình thường , cũng làm gã cảm thấy không biết phải làm sao.
Qua một hồi gã mới từ trong cổ họng phát lên một chút âm thanh yếu ớt “không cần khách khí.”
Nói xong thấy Tô Tái Tái không định đưa tay lên mở cửa, gã liền thay cô mở cánh cửa ra. Chờ cô đi vào trong, gã mới từ từ đóng cánh cửa lại và cũng thầm thì một câu “ ... quá yếu ớt.”
Tiền Nguyên Nguyên đang mang bao tay. Chuẩn bị chút nữa sẽ đánh quyền.
Tuổi tác của anh ta cũng không lớn, dáng vẻ nhiều lắm cũng chỉ 23 24 tuổi, diện mạo nhìn cũng không tệ. Tóc rũ ở trước trán , nhìn có chút tối tăm.
“Đặt thư ở đằng kia là được rồi”, Tiền Nguyên Nguyên cũng không thèm nhìn một một cái.
Nói xong lời này liền vận động cánh tay, sau khi xác định không có vấn đề gì thì chuẩn bị làm một việc khác, thấy người ở trước mặt không có phát ra âm thanh không có động tác nào, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro