Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Thiên Đóa Đào H...

2024-10-18 20:02:01

Mà những sinh vật không phải người, cũng không phải yêu như bán yêu lại có địa vị thấp kém nhất. Bán yêu sinh ra đã có tu vi, thế nhưng bọn chúng không có Thần Khiếu như Nhân tộc, cũng không có Yêu đan như Yêu tộc, không thể tu luyện, cũng không thể sinh sôi nảy nở. Nhân tộc xem bán yêu là nỗi sỉ nhục của bản tộc, là sai lầm cần phải sửa chữa. Bán yêu chỉ có một con đường duy nhất, chính là làm yêu nô.

Khứu Bảo Thử là bán yêu, như vậy, mẫu thân nó chắc chắn là một con chuột yêu có thể hóa hình, phụ thân là Nhân tộc.

Khứu Bảo Thử có trực giác vô cùng nhạy bén. Nó cảm nhận được khí tức của bảo vật trên người Mộ Huyền Linh, cũng cảm nhận được hơi thở khiến nó cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Phụ mẫu ngươi đâu?" Mộ Huyền Linh khẽ hỏi.

Khứu Bảo Thử lấy móng vuốt nhỏ cào cào tay Mộ Huyền Linh, cố gắng tổ chức ngôn ngữ: "Cha... đi rồi... Mẹ... ở nhà..."

Mộ Huyền Linh không chắc chắn "đi rồi" là có ý gì, e là cái đầu nhỏ của Khứu Bảo Thử cũng chưa chắc đã hiểu rõ.

"Ngươi muốn ta đưa ngươi về nhà sao?"

Mộ Huyền Linh vừa dứt lời, đôi mắt tròn xoe của Khứu Bảo Thử chớp chớp, nước mắt lớn như hạt châu rơi lã chã.

"Bảo bối của ta... đều mất hết rồi..."

"Hả..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lòng bàn tay Mộ Huyền Linh ướt nhẹp, Khứu Bảo Thử thút thít, khóc lóc thảm thiết, nhưng nó vẫn cố gắng kìm nén tiếng khóc, dáng vẻ tủi thân hệt như đứa trẻ ba tuổi bị mất kẹo.

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi cướp về sao?" Mộ Huyền Linh vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ nói. Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không biết từ lúc nào, Tạ Tuyết Thần đã đi tới trước giường. Khứu Bảo Thử sợ hãi kêu lên một tiếng "chít", co rúm người lại, hai móng vuốt bám chặt vào cổ áo Mộ Huyền Linh, hai lỗ tai lại bắt đầu phát sáng.

Mặc dù lúc này Tạ Tuyết Thần đã mất hết pháp lực, thế nhưng khí thế vẫn vô cùng uy nghiêm, khiến người ta phải khiếp sợ. Khứu Bảo Thử có trực giác vô cùng nhạy bén, nó cảm nhận được sự sắc bén của một kiếm tu trên người Tạ Tuyết Thần, còn đáng sợ hơn bốn tên tu sĩ ban nãy rất nhiều, tự nhiên là sợ đến mức hồn phi phách tán.

Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng vuốt ve thân hình đang run rẩy của nó, cười nói: "Đừng sợ, hắn sẽ không làm tổn thương ngươi đâu."

Tạ Tuyết Thần cúi đầu nhìn xuống, hơi nhíu mày: "Yêu thú này chuyên đi ăn trộm, tuy không giết người, nhưng cũng hại không ít người, nên giao nó cho Giám Yêu ti xử lý."

"Ta không có ăn trộm..." Khứu Bảo Thử nức nở giải thích: "Đều là cha để lại cho ta..."

Mộ Huyền Linh một tay che chở Khứu Bảo Thử, một tay chống giường, nhìn Tạ Tuyết Thần với vẻ mặt cười như không cười, nhỏ giọng nói: "Tạ tông chủ, đừng dọa nó, nó vẫn còn nhỏ. Khứu Bảo Thử nhỏ như vậy, sao có bản lĩnh ăn trộm đồ của người khác được."

Khứu Bảo Thử thò đầu ra khỏi lòng bàn tay Mộ Huyền Linh, đôi mắt ngấn lệ: "Mẹ ta nói, cha ta là tu sĩ giàu nhất thiên hạ, bảo vật trong động phủ đều là của cha ta."

Nghe vậy, Mộ Huyền Linh khẽ giật mình - Tu sĩ giàu nhất thiên hạ?

"Phụ thân ngươi tên gì?"

Khứu Bảo Thử ngơ ngác lắc đầu: "Ta không biết, cha ta chính là cha ta."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lời yêu thú không thể tin tưởng hoàn toàn." Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói.

Tông môn giàu có nhất thiên hạ chính là Bích Tiêu cung, ý của Khứu Bảo Thử là phụ thân nó là Cung chủ Bích Tiêu cung, thật nực cười!

Khứu Bảo Thử tủi thân rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Ta làm mất bảo vật của cha ta... không dám về nhà..."

Mộ Huyền Linh vuốt ve bộ lông mềm mại của Khứu Bảo Thử, cụp mắt xuống, im lặng một lát, sau đó cong môi cười: "Tỷ tỷ giúp ngươi đoạt lại!"

Tạ Tuyết Thần nói: "Ta sẽ ngăn cản ngươi."

Mộ Huyền Linh bĩu môi: "Tạ tông chủ, rõ ràng là Cao Thu Minh không nói đạo lý, cướp bảo vật của Khứu Bảo Thử trước, ta giúp nó cướp lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"

Tạ Tuyết Thần liếc nhìn Khứu Bảo Thử, lạnh lùng nói: "Nó là yêu."

"Yêu quái thì đáng bị tu sĩ cướp bóc sao?"

Tạ Tuyết Thần nhíu mày, lắc đầu: "Nó không phải lương yêu, dựa theo quy củ của Tiên Minh, không giết nó đã là nhân từ lắm rồi."

Mộ Huyền Linh hừ lạnh một tiếng: "Tạ tông chủ, ngươi là tu sĩ, đương nhiên là nói giúp tu sĩ, ta là yêu, đương nhiên phải bênh vực yêu tộc! Ngươi cho rằng ngươi đúng, chẳng lẽ ta lại sai sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Số ký tự: 0