Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Thiên Đóa Đào H...
2024-10-18 20:02:01
"Tuy anh ta trông gầy gò nhưng khí phách không tầm thường. Mặc dù không có khí tức linh lực nhưng có lẽ cũng là cao thủ thế gian. Còn cô gái chỉ là người bình thường, không thể cưỡng ép ai được."
"Nghe nói vùng Kiêu Thành có nhiều yêu ma, không biết có phải..."
Sư đệ, ngươi thật quá đa nghi rồi, hai vị kia khí tượng bình thường, chẳng có yêu ma chi khí. Ta nghe nói hào dân Ngạo Thành tính tình bướng bỉnh, thường có nữ nhi cường thủ hào đoạt, cưỡng ép nam nhân thành phu. Ta thấy nữ nhi kia hẳn là xuất thân gia đình phú quý, nam nhân tuy dung nhan tầm thường, song eo hẹp chân dài, khí huyết sung mãn, chắc chắn có chỗ hơn người...
- Sư huynh quả thật là bậc trưởng bối, thâm hiểu thế gian.
Hai vị tu sĩ trẻ tuổi cười khúc khích với nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần chùng xuống, gân máu trên trán giật giật, song cố nín nhịn không phát tác.
Mộ Huyền Linh mỉm cười nhìn nét mặt Tạ tông chủ, ý vị thâm trầm đáp:
- Tạ tông chủ quả có chỗ hơn người.
Tạ Tuyết Thần liếc nhìn Mộ Huyền Linh, không đáp lời, bước đến bàn rót chén trà.
Mộ Huyền Linh vẽ phù ấn phong tỏa cửa phòng, cắt đứt âm thanh và khí tức bên trong, rồi mới ngồi xuống cạnh Tạ Tuyết Thần.
- Trên áo hai vị kia thêu hoa văn Tử Kinh, chắc là đệ tử Kính Hoa cốc. - Mộ Huyền Linh nốc ngụm trà lạnh, suy tư – Xét theo khí phách, e là mới vào cảnh giới Luyện Thần, sao lại đi xa ngàn dặm đến nơi hoang vu này?
Kính Hoa cốc cách đây hàng ngàn dặm, dù tu sĩ Kim Đan có thể dùng kiếm bay đến trong một ngày, song tu sĩ Luyện Thần chỉ có thể cưỡi ngựa, quãng đường thật xa xôi. Huống hồ nơi này lại sát núi Lưỡng Giới, thường có yêu ma quấy nhiễu, chẳng mấy yên ổn, đệ tử tông môn còn non nớt, nếu không có trưởng bối dẫn dắt, thường không đến vùng hoang vu này.
Hừng đông ckhông lâu, Nam Tư Nguyệt liền sai người tới mời Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, nói là pháp trận đã bố trí xong. Mộ Huyền Linh cũng đã sớm khắc xong vòng tay, pháp trận này không thể che giấu nhan sắc của nàng, nhưng có thể hoàn toàn che đậy ma khí và yêu khí, bớt ma khí và yêu khí ảnh hưởng, người nàng dường như cũng ít đi chút khí chất mị hoặc, lại càng lộ ra phong thái diễm lệ linh động, hào quang chiếu rọi người.
"Tạ huynh, Mộ cô nương, pháp trận đã bố trí xong, lúc nào cũng có thể khởi động." Nam Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu với hai người.
"Đã vất vả rồi." Tạ Tuyết Thần trịnh trọng cám ơn.
"Nghe nói vùng Kiêu Thành có nhiều yêu ma, không biết có phải..."
Sư đệ, ngươi thật quá đa nghi rồi, hai vị kia khí tượng bình thường, chẳng có yêu ma chi khí. Ta nghe nói hào dân Ngạo Thành tính tình bướng bỉnh, thường có nữ nhi cường thủ hào đoạt, cưỡng ép nam nhân thành phu. Ta thấy nữ nhi kia hẳn là xuất thân gia đình phú quý, nam nhân tuy dung nhan tầm thường, song eo hẹp chân dài, khí huyết sung mãn, chắc chắn có chỗ hơn người...
- Sư huynh quả thật là bậc trưởng bối, thâm hiểu thế gian.
Hai vị tu sĩ trẻ tuổi cười khúc khích với nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần chùng xuống, gân máu trên trán giật giật, song cố nín nhịn không phát tác.
Mộ Huyền Linh mỉm cười nhìn nét mặt Tạ tông chủ, ý vị thâm trầm đáp:
- Tạ tông chủ quả có chỗ hơn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Tuyết Thần liếc nhìn Mộ Huyền Linh, không đáp lời, bước đến bàn rót chén trà.
Mộ Huyền Linh vẽ phù ấn phong tỏa cửa phòng, cắt đứt âm thanh và khí tức bên trong, rồi mới ngồi xuống cạnh Tạ Tuyết Thần.
- Trên áo hai vị kia thêu hoa văn Tử Kinh, chắc là đệ tử Kính Hoa cốc. - Mộ Huyền Linh nốc ngụm trà lạnh, suy tư – Xét theo khí phách, e là mới vào cảnh giới Luyện Thần, sao lại đi xa ngàn dặm đến nơi hoang vu này?
Kính Hoa cốc cách đây hàng ngàn dặm, dù tu sĩ Kim Đan có thể dùng kiếm bay đến trong một ngày, song tu sĩ Luyện Thần chỉ có thể cưỡi ngựa, quãng đường thật xa xôi. Huống hồ nơi này lại sát núi Lưỡng Giới, thường có yêu ma quấy nhiễu, chẳng mấy yên ổn, đệ tử tông môn còn non nớt, nếu không có trưởng bối dẫn dắt, thường không đến vùng hoang vu này.
Hừng đông ckhông lâu, Nam Tư Nguyệt liền sai người tới mời Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, nói là pháp trận đã bố trí xong. Mộ Huyền Linh cũng đã sớm khắc xong vòng tay, pháp trận này không thể che giấu nhan sắc của nàng, nhưng có thể hoàn toàn che đậy ma khí và yêu khí, bớt ma khí và yêu khí ảnh hưởng, người nàng dường như cũng ít đi chút khí chất mị hoặc, lại càng lộ ra phong thái diễm lệ linh động, hào quang chiếu rọi người.
"Tạ huynh, Mộ cô nương, pháp trận đã bố trí xong, lúc nào cũng có thể khởi động." Nam Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu với hai người.
"Đã vất vả rồi." Tạ Tuyết Thần trịnh trọng cám ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro