Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Thiên Đóa Đào H...
2024-10-18 20:02:01
Nàng còn có mặt mũi nói người khác là kẻ xấu ư - Tạ Tuyết Thần mơ màng nghĩ.
Hắn cố gắng hết sức nhưng không tài nào mở mắt ra được, chỉ cảm thấy mình đang nằm trên một nơi mềm mại, toàn thân đau đớn như bị nghiền nát, một ngụm máu tươi trào ra khóe miệng, ý thức chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối vô tận, mơ hồ truyền đến tiếng gọi của Mộ Huyền Linh: "Tạ Tuyết Thần - Tạ Tuyết Thần -"
"Tạ tông chủ, vừa rồi lúc ngươi hôn mê, ngươi đã gọi tên ta, quả nhiên là nhớ ta đến thế."
Tạ Tuyết Thần vừa mở mắt ra đã thấy Mộ Huyền Linh đang quỳ bên giường, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tạ Tuyết Thần toàn thân đau nhức, không còn sức phản kháng, linh lực trong cơ thể như bị rút cạn, giờ phút này hắn còn không bằng người thường, nói gì đến chuyện là đối thủ của Mộ Huyền Linh.
Cảm giác nguy hiểm trào dâng trong lòng Tạ Tuyết Thần, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Huyền Linh, khàn giọng hỏi: "Ngươi đã giải trừ phong ấn thế nào?"
Lúc hắn phong bế kinh mạch của nàng đã dùng toàn lực, tuyệt đối không thể dễ dàng giải trừ như vậy, trừ phi có cao nhân tương trợ. Tạ Tuyết Thần nghi ngờ trong lòng, e là Ma Tôn hoặc Đại Tế Ti đã tự mình đến, hắn lại rơi vào tay Ma tộc.
Mộ Huyền Linh cười như nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng hắn, dịu dàng nói: "Ma Tôn và Đại Tế Ti vẫn đang bế quan, không đuổi theo đâu, ở đây chỉ có chúng ta thôi."
Tạ Tuyết Thần vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Mộ Huyền Linh cười nói: "Cho dù ngươi có kêu to đến đâu cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu."
Tạ Tuyết Thần: "..."
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi nàng.
Mộ Huyền Linh vốn xinh đẹp diễm lệ, đôi môi nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, đỏ tươi như cánh hoa, khiến người ta không khỏi muốn hôn lên, chỉ là trên đôi môi ấy lúc này lại có vài vết răng, mà người tạo ra chúng chính là Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ở Dung Uyên. Lúc đó hai mắt hắn bị phong ấn, không nhìn thấy gì nhưng lại nghe rất rõ tiếng chuông lanh lảnh, còn có mùi hương mê hoặc lòng người của nữ tử. Lúc đó hắn đang đoán xem nàng là ai thì không ngờ nàng lại có hành động khinh bạc với hắn, cưỡng hôn, cạy mở hàm răng hắn.
Tạ Tuyết Thần tu đạo hơn hai mươi năm, trời sinh lãnh đạm, hỉ nộ không lộ ra mặt, chỉ có lúc đó là kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng. Ngay sau đó, đầu lưỡi mềm mại của nữ tử đẩy một viên thuốc vào miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
Lúc đó Tạ Tuyết Thần tưởng là thuốc độc nên ra sức chống cự, còn vết cắn trên môi Mộ Huyền Linh chính là lúc hắn phản kháng mà thành.
Nhưng sau khi nuốt viên thuốc kia một canh giờ, Tạ Tuyết Thần kinh ngạc phát hiện linh lực tăng lên không ngừng, vậy mà đã khôi phục đến cảnh giới đỉnh phong, hắn nhân cơ hội đó thoát khỏi Dung Uyên. Ban đầu hắn định nhân cơ hội này đánh vào Tru Thần cung, giết chết Ma Tôn và Đại Tế Ti đang bị thương nặng, nhưng trước Tru Thần cung, hắn cảm thấy cơ thể khác thường, linh lực suy giảm, e là không thể chống đỡ nổi đến lúc giao đấu với Ma Tôn. Sau khi cân nhắc, hắn quyết định bắt Mộ Huyền Linh, rời khỏi Ma giới rồi tính tiếp.
Sở dĩ lúc đó hắn không giết nàng là vì hắn nghi ngờ Mộ Huyền Linh cố ý cứu hắn.
Nhưng nàng là Thánh Nữ Ma tộc, là đệ tử thân truyền của Tế Ti, là bán yêu, tại sao lại cứu hắn?
Trong mắt Tạ Tuyết Thần hiện lên vẻ nghi hoặc, Mộ Huyền Linh nhìn là biết ngay hắn đang nghi ngờ điều gì, nàng chống cằm, cười hỏi: "Tạ tông chủ đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Tạ Tuyết Thần khàn giọng hỏi: "Ngươi đã cho ta uống thuốc gì?"
Mộ Huyền Linh thở dài: "Ta còn tưởng ngươi đang nhớ đến chuyện giữa chúng ta chứ, vì cứu ngươi, ngay cả trong sạch ta cũng không cần..."
Hừ, yêu nữ Ma tộc, thật hoang đường vô sỉ.
Mặc dù Tạ Tuyết Thần không nói gì nhưng vẻ mặt lại hiện rõ sự khinh thường.
"Tạ tông chủ, ngươi cần gì phải coi ta như kẻ thù?" Mộ Huyền Linh thở dài, "Ta còn tưởng rằng, trước Tru Thần cung ngươi đã nương tay, mang ta rời khỏi Ma giới là vì có tình ý với ta, hóa ra là ta đã trao nhầm tình cảm, lãng phí một viên thần đan quý giá."
Mộ Huyền Linh chậm rãi giải thích: "Viên thuốc đó tên là "Nửa ngày phong hoa", là bí phương của ta."
Hắn cố gắng hết sức nhưng không tài nào mở mắt ra được, chỉ cảm thấy mình đang nằm trên một nơi mềm mại, toàn thân đau đớn như bị nghiền nát, một ngụm máu tươi trào ra khóe miệng, ý thức chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối vô tận, mơ hồ truyền đến tiếng gọi của Mộ Huyền Linh: "Tạ Tuyết Thần - Tạ Tuyết Thần -"
"Tạ tông chủ, vừa rồi lúc ngươi hôn mê, ngươi đã gọi tên ta, quả nhiên là nhớ ta đến thế."
Tạ Tuyết Thần vừa mở mắt ra đã thấy Mộ Huyền Linh đang quỳ bên giường, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tạ Tuyết Thần toàn thân đau nhức, không còn sức phản kháng, linh lực trong cơ thể như bị rút cạn, giờ phút này hắn còn không bằng người thường, nói gì đến chuyện là đối thủ của Mộ Huyền Linh.
Cảm giác nguy hiểm trào dâng trong lòng Tạ Tuyết Thần, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Huyền Linh, khàn giọng hỏi: "Ngươi đã giải trừ phong ấn thế nào?"
Lúc hắn phong bế kinh mạch của nàng đã dùng toàn lực, tuyệt đối không thể dễ dàng giải trừ như vậy, trừ phi có cao nhân tương trợ. Tạ Tuyết Thần nghi ngờ trong lòng, e là Ma Tôn hoặc Đại Tế Ti đã tự mình đến, hắn lại rơi vào tay Ma tộc.
Mộ Huyền Linh cười như nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng hắn, dịu dàng nói: "Ma Tôn và Đại Tế Ti vẫn đang bế quan, không đuổi theo đâu, ở đây chỉ có chúng ta thôi."
Tạ Tuyết Thần vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Mộ Huyền Linh cười nói: "Cho dù ngươi có kêu to đến đâu cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu."
Tạ Tuyết Thần: "..."
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi nàng.
Mộ Huyền Linh vốn xinh đẹp diễm lệ, đôi môi nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, đỏ tươi như cánh hoa, khiến người ta không khỏi muốn hôn lên, chỉ là trên đôi môi ấy lúc này lại có vài vết răng, mà người tạo ra chúng chính là Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ở Dung Uyên. Lúc đó hai mắt hắn bị phong ấn, không nhìn thấy gì nhưng lại nghe rất rõ tiếng chuông lanh lảnh, còn có mùi hương mê hoặc lòng người của nữ tử. Lúc đó hắn đang đoán xem nàng là ai thì không ngờ nàng lại có hành động khinh bạc với hắn, cưỡng hôn, cạy mở hàm răng hắn.
Tạ Tuyết Thần tu đạo hơn hai mươi năm, trời sinh lãnh đạm, hỉ nộ không lộ ra mặt, chỉ có lúc đó là kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng. Ngay sau đó, đầu lưỡi mềm mại của nữ tử đẩy một viên thuốc vào miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
Lúc đó Tạ Tuyết Thần tưởng là thuốc độc nên ra sức chống cự, còn vết cắn trên môi Mộ Huyền Linh chính là lúc hắn phản kháng mà thành.
Nhưng sau khi nuốt viên thuốc kia một canh giờ, Tạ Tuyết Thần kinh ngạc phát hiện linh lực tăng lên không ngừng, vậy mà đã khôi phục đến cảnh giới đỉnh phong, hắn nhân cơ hội đó thoát khỏi Dung Uyên. Ban đầu hắn định nhân cơ hội này đánh vào Tru Thần cung, giết chết Ma Tôn và Đại Tế Ti đang bị thương nặng, nhưng trước Tru Thần cung, hắn cảm thấy cơ thể khác thường, linh lực suy giảm, e là không thể chống đỡ nổi đến lúc giao đấu với Ma Tôn. Sau khi cân nhắc, hắn quyết định bắt Mộ Huyền Linh, rời khỏi Ma giới rồi tính tiếp.
Sở dĩ lúc đó hắn không giết nàng là vì hắn nghi ngờ Mộ Huyền Linh cố ý cứu hắn.
Nhưng nàng là Thánh Nữ Ma tộc, là đệ tử thân truyền của Tế Ti, là bán yêu, tại sao lại cứu hắn?
Trong mắt Tạ Tuyết Thần hiện lên vẻ nghi hoặc, Mộ Huyền Linh nhìn là biết ngay hắn đang nghi ngờ điều gì, nàng chống cằm, cười hỏi: "Tạ tông chủ đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Tạ Tuyết Thần khàn giọng hỏi: "Ngươi đã cho ta uống thuốc gì?"
Mộ Huyền Linh thở dài: "Ta còn tưởng ngươi đang nhớ đến chuyện giữa chúng ta chứ, vì cứu ngươi, ngay cả trong sạch ta cũng không cần..."
Hừ, yêu nữ Ma tộc, thật hoang đường vô sỉ.
Mặc dù Tạ Tuyết Thần không nói gì nhưng vẻ mặt lại hiện rõ sự khinh thường.
"Tạ tông chủ, ngươi cần gì phải coi ta như kẻ thù?" Mộ Huyền Linh thở dài, "Ta còn tưởng rằng, trước Tru Thần cung ngươi đã nương tay, mang ta rời khỏi Ma giới là vì có tình ý với ta, hóa ra là ta đã trao nhầm tình cảm, lãng phí một viên thần đan quý giá."
Mộ Huyền Linh chậm rãi giải thích: "Viên thuốc đó tên là "Nửa ngày phong hoa", là bí phương của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro