Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Thiên Đóa Đào H...
2024-10-18 20:02:01
Tạ Tuyết Thần đáp: "Ngươi có gì đáng để ta thương hại?"
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Trước kia cũng có người nói với ta như vậy. Ta sinh ra đã có quá nhiều thứ, cho dù có mất đi một số thứ, thì vẫn hơn rất nhiều người trên thế gian này, ta dựa vào đâu mà thương hại bản thân, người khác dựa vào đâu mà thương hại ta?"
Hắn không cho rằng mình đáng thương, đi chậm một chút cũng có sao, chỉ là có thêm thời gian để ngắm nhìn thế giới mà thôi.
"Nam Tư Nguyệt, ta muốn về Ung Tuyết Thành, mượn trận pháp truyền tống của ngươi dùng một chút." Tạ Tuyết Thần nói thẳng vào vấn đề.
"Được, nhưng muốn khởi động trận pháp này cần đến hai canh giờ, hai người đường xa đến đây, chi bằng vào trong nghỉ ngơi trước." Nam Tư Nguyệt không chút do dự đồng ý, nhưng nói đến đây, hắn chợt hỏi: "Tạ huynh, Mộ cô nương là bán yêu ma thể, nếu nàng ấy đi Ung Tuyết Thành cùng huynh, e là lành ít dữ nhiều."
Mộ Huyền Linh nắm lấy tay Tạ Tuyết Thần, kiên định nói: "Ta muốn đi."
Tạ Tuyết Thần nhớ tới lời tán công của nàng, hiểu được nàng đi ý kiên quyết, chính mình cũng không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ làm sao giúp nàng yểm hộ.
Nam Tư Nguyệt nhìn về phía tay hai người, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.
"Nếu Mộ cô nương lo lắng ma khí lộ ra, ta có một phương pháp." Nam Tư Nguyệt nói: "Có thể khắc pháp trận vào đồ vật tùy thân, mượn lực pháp trận, che giấu khí tức."
Mộ Huyền Linh nói: "Ta cũng biết sơ qua một ít pháp trận." Trước mặt Nam Tư Nguyệt, nàng không thể nói mình tinh thông. "Đoạn đường này chính là dùng phương pháp này để tránh tai mắt Ma tộc."
Nam Tư Nguyệt khẽ gật đầu: "Trâm cài tóc của Tạ huynh, nhẫn của Mộ cô nương, quả thật đều là pháp khí cực tốt, chỉ là muốn giấu diếm tai mắt của Pháp Tướng tôn giả, lại không dễ dàng."
Nam Tư Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu pháp khí ngụy trang của hai người, Mộ Huyền Linh không khỏi có chút lo sợ. Tuy rằng hắn không thể tu đạo, nhưng trời sinh là thần nhân thập khiếu, thị lực quá mức kinh người, không khỏi tâm tư tỉ mỉ, ánh mắt sáng như đuốc.
"Gần đây ta rảnh rỗi, nghiên cứu pháp trận, có hơi tâm đắc, là một pháp trận, có thể che đậy tai mắt của Pháp Tướng tôn giả."
Mộ Huyền Linh nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: "Thật sao? Ngươi có thể dạy ta không?"
Pháp trận quan trọng như vậy, lẽ ra không thể truyền cho Ma tộc, nếu không Ma tộc nắm giữ loại pháp trận này, liền có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Nhân giới, gây hại nhân gian. Nhưng hai người này, cũng là một người dám muốn, một người dám cho. Nam Tư Nguyệt mỉm cười nói: "Tự nhiên là có thể, ta không có pháp lực, còn cần cô nương tự mình điêu khắc."
Bất luận là pháp lực của Nhân tộc, hay là ma khí của Ma tộc, yêu lực của Yêu tộc, đều có thể trở thành lực lượng thúc dục pháp trận, đây cũng là lý do vì sao Bán Yêu Tang Kỳ có thể trở thành pháp trận đại sư. Mộ Huyền Linh được Tang Kỳ thân truyền, lại có sự am hiểu về pháp trận vượt xa người thường, pháp trận Nam Tư Nguyệt truyền thụ cho cực kỳ phức tạp, nhưng Mộ Huyền Linh thông tuệ hơn người, chỉ một lần đã ghi nhớ không chút sai lệch.
Nam Tư Nguyệt thở dài nói: "Cô nương thông minh, ta bội phục, chỉ tiếc cô nương thân là bán yêu, tu hành gian nan, nếu không thành tựu có thể so với Tạ huynh."
"Nam công tử quá khen." Mộ Huyền Linh cười, khoát tay: "Tạ tông chủ chuyên chú vào một đạo, mới có thể đạt tới đỉnh phong, lòng mang thiên hạ thương sinh, mới được vạn người kính ngưỡng. Còn ta chỉ có một chút khôn vặt, không có chí lớn, chỉ muốn ở cùng người mình thích mà thôi."
Mộ Huyền Linh nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.
Nàng từ trước đến nay là như thế, nhiệt liệt mà chân thành, không sợ người biết, chỉ sợ người không biết.
Nam Tư Nguyệt thấy rõ ràng, cũng không nói toạc ra, hắn cười hỏi: "Không biết Mộ cô nương đã chọn được trang sức bên người để khắc pháp trận chưa, nếu cô nương không có bảo vật thích hợp, ta ngược lại có không ít trân tàng."
"Không dám làm phiền Nam công tử nữa." Mộ Huyền Linh khéo léo từ chối, "Ở chỗ A Bảo có không ít bảo vật linh lực dồi dào, ta đã có lựa chọn thích hợp rồi."
Mộ Huyền Linh nói xong, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái vòng ngọc nạm vàng, vòng ngọc toàn thân xanh biếc ướt át, chỉ tiếc lại bị cắt đứt, nhưng mà chỗ trân quý nhất của nó, chính là sau khi cắt đứt được dùng vàng tu bổ lại, người tu bổ hẳn là Pháp Tướng tôn giả, bảo vật thế tục này bởi vậy có linh lực, màu xanh biếc sinh cơ dạt dào.
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Trước kia cũng có người nói với ta như vậy. Ta sinh ra đã có quá nhiều thứ, cho dù có mất đi một số thứ, thì vẫn hơn rất nhiều người trên thế gian này, ta dựa vào đâu mà thương hại bản thân, người khác dựa vào đâu mà thương hại ta?"
Hắn không cho rằng mình đáng thương, đi chậm một chút cũng có sao, chỉ là có thêm thời gian để ngắm nhìn thế giới mà thôi.
"Nam Tư Nguyệt, ta muốn về Ung Tuyết Thành, mượn trận pháp truyền tống của ngươi dùng một chút." Tạ Tuyết Thần nói thẳng vào vấn đề.
"Được, nhưng muốn khởi động trận pháp này cần đến hai canh giờ, hai người đường xa đến đây, chi bằng vào trong nghỉ ngơi trước." Nam Tư Nguyệt không chút do dự đồng ý, nhưng nói đến đây, hắn chợt hỏi: "Tạ huynh, Mộ cô nương là bán yêu ma thể, nếu nàng ấy đi Ung Tuyết Thành cùng huynh, e là lành ít dữ nhiều."
Mộ Huyền Linh nắm lấy tay Tạ Tuyết Thần, kiên định nói: "Ta muốn đi."
Tạ Tuyết Thần nhớ tới lời tán công của nàng, hiểu được nàng đi ý kiên quyết, chính mình cũng không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ làm sao giúp nàng yểm hộ.
Nam Tư Nguyệt nhìn về phía tay hai người, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.
"Nếu Mộ cô nương lo lắng ma khí lộ ra, ta có một phương pháp." Nam Tư Nguyệt nói: "Có thể khắc pháp trận vào đồ vật tùy thân, mượn lực pháp trận, che giấu khí tức."
Mộ Huyền Linh nói: "Ta cũng biết sơ qua một ít pháp trận." Trước mặt Nam Tư Nguyệt, nàng không thể nói mình tinh thông. "Đoạn đường này chính là dùng phương pháp này để tránh tai mắt Ma tộc."
Nam Tư Nguyệt khẽ gật đầu: "Trâm cài tóc của Tạ huynh, nhẫn của Mộ cô nương, quả thật đều là pháp khí cực tốt, chỉ là muốn giấu diếm tai mắt của Pháp Tướng tôn giả, lại không dễ dàng."
Nam Tư Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu pháp khí ngụy trang của hai người, Mộ Huyền Linh không khỏi có chút lo sợ. Tuy rằng hắn không thể tu đạo, nhưng trời sinh là thần nhân thập khiếu, thị lực quá mức kinh người, không khỏi tâm tư tỉ mỉ, ánh mắt sáng như đuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gần đây ta rảnh rỗi, nghiên cứu pháp trận, có hơi tâm đắc, là một pháp trận, có thể che đậy tai mắt của Pháp Tướng tôn giả."
Mộ Huyền Linh nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội nói: "Thật sao? Ngươi có thể dạy ta không?"
Pháp trận quan trọng như vậy, lẽ ra không thể truyền cho Ma tộc, nếu không Ma tộc nắm giữ loại pháp trận này, liền có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Nhân giới, gây hại nhân gian. Nhưng hai người này, cũng là một người dám muốn, một người dám cho. Nam Tư Nguyệt mỉm cười nói: "Tự nhiên là có thể, ta không có pháp lực, còn cần cô nương tự mình điêu khắc."
Bất luận là pháp lực của Nhân tộc, hay là ma khí của Ma tộc, yêu lực của Yêu tộc, đều có thể trở thành lực lượng thúc dục pháp trận, đây cũng là lý do vì sao Bán Yêu Tang Kỳ có thể trở thành pháp trận đại sư. Mộ Huyền Linh được Tang Kỳ thân truyền, lại có sự am hiểu về pháp trận vượt xa người thường, pháp trận Nam Tư Nguyệt truyền thụ cho cực kỳ phức tạp, nhưng Mộ Huyền Linh thông tuệ hơn người, chỉ một lần đã ghi nhớ không chút sai lệch.
Nam Tư Nguyệt thở dài nói: "Cô nương thông minh, ta bội phục, chỉ tiếc cô nương thân là bán yêu, tu hành gian nan, nếu không thành tựu có thể so với Tạ huynh."
"Nam công tử quá khen." Mộ Huyền Linh cười, khoát tay: "Tạ tông chủ chuyên chú vào một đạo, mới có thể đạt tới đỉnh phong, lòng mang thiên hạ thương sinh, mới được vạn người kính ngưỡng. Còn ta chỉ có một chút khôn vặt, không có chí lớn, chỉ muốn ở cùng người mình thích mà thôi."
Mộ Huyền Linh nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.
Nàng từ trước đến nay là như thế, nhiệt liệt mà chân thành, không sợ người biết, chỉ sợ người không biết.
Nam Tư Nguyệt thấy rõ ràng, cũng không nói toạc ra, hắn cười hỏi: "Không biết Mộ cô nương đã chọn được trang sức bên người để khắc pháp trận chưa, nếu cô nương không có bảo vật thích hợp, ta ngược lại có không ít trân tàng."
"Không dám làm phiền Nam công tử nữa." Mộ Huyền Linh khéo léo từ chối, "Ở chỗ A Bảo có không ít bảo vật linh lực dồi dào, ta đã có lựa chọn thích hợp rồi."
Mộ Huyền Linh nói xong, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái vòng ngọc nạm vàng, vòng ngọc toàn thân xanh biếc ướt át, chỉ tiếc lại bị cắt đứt, nhưng mà chỗ trân quý nhất của nó, chính là sau khi cắt đứt được dùng vàng tu bổ lại, người tu bổ hẳn là Pháp Tướng tôn giả, bảo vật thế tục này bởi vậy có linh lực, màu xanh biếc sinh cơ dạt dào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro