Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Thiên Đóa Đào H...
2024-10-18 20:02:01
Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy tức ngực, nhưng linh lực đã mất hết, không thể đánh lại yêu nữ này, chỉ đành che miệng ho khan.
Hắn ho khan hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng - quần áo trên người hắn không phải bộ hắn mặc trước đó mà là một bộ đồ vải thô.
"Vết thương trên người ta..." Tạ Tuyết Thần ngập ngừng hỏi.
Hắn bị thương rất nặng ở Dung Uyên, quần áo rách nát, bây giờ đã được thay đồ mới, ngay cả vết thương cũng được băng bó cẩn thận.
Mộ Huyền Linh chống cằm, cười nói: "Tất nhiên là ta giúp ngươi thay quần áo rồi. Quả nhiên là vóc người phi phàm, thiên phú dị bẩm."
Tạ Tuyết Thần nghe vậy, tức giận đến mức theo bản năng đưa tay tấn công Mộ Huyền Linh. Kiếm tu luyện thể vô song, cho dù hiện tại thần khiếu trống rỗng, linh lực cạn kiệt nhưng Tạ Tuyết Thần ra tay vẫn nhanh như chớp. Mộ Huyền Linh dường như đã sớm đề phòng, nàng sợ làm Tạ Tuyết Thần bị thương nên không dùng ma công mà chỉ dùng tay không tiếp chiêu, sau mười mấy chiêu, Tạ Tuyết Thần đang suy yếu đã rơi vào thế hạ phong, hai tay bị Mộ Huyền Linh khống chế, áp chặt vào hai bên người.
Mộ Huyền Linh nửa quỳ bên cạnh Tạ Tuyết Thần, cúi người xuống, vài sợi tóc rơi xuống, lướt qua gò má Tạ Tuyết Thần.
Hai người một trên một dưới, tư thế vô cùng ám muội, thấy Mộ Huyền Linh càng ngày càng gần, tim Tạ Tuyết Thần bỗng thắt lại, theo bản năng mím chặt môi, nụ hôn dự kiến không hề rơi xuống.
Mộ Huyền Linh cúi đầu nhìn Tạ Tuyết Thần, đôi mắt cong lên, tràn đầy ý cười.
"Ngươi biết rõ không địch lại mà vẫn ra tay, chẳng lẽ là muốn lạt mềm buộc chặt?"
Tạ Tuyết Thần im lặng, ánh mắt lạnh lùng.
Mộ Huyền Linh cong môi, chậm rãi áp sát môi mình vào môi Tạ Tuyết Thần, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên dồn dập. Tạ Tuyết Thần không thể lùi, cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tới gần.
Hắn siết chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của Mộ Huyền Linh.
Ngay khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Bầu không khí ngưng trệ bị một thanh âm bất chợt đánh tan, Mộ Huyền Linh cũng đứng dậy, buông lỏng khống chế đối với Tạ Tuyết Thần, mỉm cười với hắn một cái, xoay người rời đi. Nàng bước đi đầy vui vẻ, tiếng chuông ở cổ chân vang lên thanh thúy. Tạ Tuyết Thần bất giác nhìn về phía cổ chân Mộ Huyền Linh, ánh mắt bị bạch ngọc chuông thu hút.
Cái chuông đó e rằng cũng là pháp khí Ma tộc, tiếng chuông phát ra có thể câu hồn đoạt phách, vậy mà có thể lay động tâm thần của hắn.
Tạ Tuyết Thần chậm rãi điều hòa lại hơi thở, nhìn theo hướng Mộ Huyền Linh đi ra cửa.
Người đứng ở cửa là một lão phụ nhân, lưng còng xuống, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười hiền hậu, tay bưng một cái khay, bên trên là hai bát cháo trắng đựng trong bát sành, còn có một ít dưa muối. “Mộc cô nương, lão thân vừa nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, đoán là tướng công của ngươi đã tỉnh, lão thân có nấu chút cháo, hai người ăn chút đi. Nơi thôn quê, cũng không có gì ngon để chiêu đãi hai người.”
Mộ Huyền Linh nhận lấy khay, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn: “Đa tạ bà bà, vừa vặn chúng ta đều đang đói bụng. Tướng công của ta đã tỉnh, sáng mai chúng ta sẽ rời đi, không làm phiền hai người nữa.”
Lão phụ nhân cười nói: “Không sao, nơi này hoang vu, hai người cứ ở đây dưỡng thương, không sợ bị kẻ thù truy đuổi. Lão thân nghe con trai nói tướng công của ngươi bị thương rất nặng, đợi mấy ngày nữa vết thương lành lại rồi đi cũng không muộn. Vừa hay con trai lão thân cũng biết chút y thuật, có thể giúp hắn thay thuốc.”
Mộ Huyền Linh cười nói: “Vậy thì làm phiền bà bà rồi.”
Lão phụ nhân xua tay cười nói: “Không có gì, lão thân ra ngoài trước, hai người có gì cần cứ nói.”
Lão phụ nhân gặp Tạ Tuyết Thần, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này dung mạo thật tuấn tú, chỉ là quá lạnh lùng, khiến người ta nhìn thấy đã sợ, vẫn là tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào đáng yêu hơn.
Lão phụ nhân đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tạ Tuyết Thần nhìn thoáng qua cháo trắng, lại nhìn về phía Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh nói: “Được rồi, vừa rồi là ta nói dối. Sau khi ngươi hôn mê, ta lại bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, may mà có một thợ săn đi ngang qua, chính là con trai của bà ấy, là người một nhà bọn họ đã cứu chúng ta. Ta khó khăn lắm mới phá giải phong ấn, liền nói với bọn họ, chúng ta là tiểu phu thê bỏ trốn, ta là tiểu thư nhà giàu, ngươi là kiếm khách giang hồ sa cơ, gia đình không đồng ý hôn sự của chúng ta, còn muốn phái người truy sát ngươi, bọn họ mới bằng lòng thu nhận chúng ta.” Mộ Huyền Linh không chút ngượng ngùng thừa nhận mình lừa người, còn liếc mắt đưa tình với Tạ Tuyết Thần, cười nói: “Tướng công, chúng ta nhìn có giống một đôi không?”
Hắn ho khan hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng - quần áo trên người hắn không phải bộ hắn mặc trước đó mà là một bộ đồ vải thô.
"Vết thương trên người ta..." Tạ Tuyết Thần ngập ngừng hỏi.
Hắn bị thương rất nặng ở Dung Uyên, quần áo rách nát, bây giờ đã được thay đồ mới, ngay cả vết thương cũng được băng bó cẩn thận.
Mộ Huyền Linh chống cằm, cười nói: "Tất nhiên là ta giúp ngươi thay quần áo rồi. Quả nhiên là vóc người phi phàm, thiên phú dị bẩm."
Tạ Tuyết Thần nghe vậy, tức giận đến mức theo bản năng đưa tay tấn công Mộ Huyền Linh. Kiếm tu luyện thể vô song, cho dù hiện tại thần khiếu trống rỗng, linh lực cạn kiệt nhưng Tạ Tuyết Thần ra tay vẫn nhanh như chớp. Mộ Huyền Linh dường như đã sớm đề phòng, nàng sợ làm Tạ Tuyết Thần bị thương nên không dùng ma công mà chỉ dùng tay không tiếp chiêu, sau mười mấy chiêu, Tạ Tuyết Thần đang suy yếu đã rơi vào thế hạ phong, hai tay bị Mộ Huyền Linh khống chế, áp chặt vào hai bên người.
Mộ Huyền Linh nửa quỳ bên cạnh Tạ Tuyết Thần, cúi người xuống, vài sợi tóc rơi xuống, lướt qua gò má Tạ Tuyết Thần.
Hai người một trên một dưới, tư thế vô cùng ám muội, thấy Mộ Huyền Linh càng ngày càng gần, tim Tạ Tuyết Thần bỗng thắt lại, theo bản năng mím chặt môi, nụ hôn dự kiến không hề rơi xuống.
Mộ Huyền Linh cúi đầu nhìn Tạ Tuyết Thần, đôi mắt cong lên, tràn đầy ý cười.
"Ngươi biết rõ không địch lại mà vẫn ra tay, chẳng lẽ là muốn lạt mềm buộc chặt?"
Tạ Tuyết Thần im lặng, ánh mắt lạnh lùng.
Mộ Huyền Linh cong môi, chậm rãi áp sát môi mình vào môi Tạ Tuyết Thần, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên dồn dập. Tạ Tuyết Thần không thể lùi, cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tới gần.
Hắn siết chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của Mộ Huyền Linh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Bầu không khí ngưng trệ bị một thanh âm bất chợt đánh tan, Mộ Huyền Linh cũng đứng dậy, buông lỏng khống chế đối với Tạ Tuyết Thần, mỉm cười với hắn một cái, xoay người rời đi. Nàng bước đi đầy vui vẻ, tiếng chuông ở cổ chân vang lên thanh thúy. Tạ Tuyết Thần bất giác nhìn về phía cổ chân Mộ Huyền Linh, ánh mắt bị bạch ngọc chuông thu hút.
Cái chuông đó e rằng cũng là pháp khí Ma tộc, tiếng chuông phát ra có thể câu hồn đoạt phách, vậy mà có thể lay động tâm thần của hắn.
Tạ Tuyết Thần chậm rãi điều hòa lại hơi thở, nhìn theo hướng Mộ Huyền Linh đi ra cửa.
Người đứng ở cửa là một lão phụ nhân, lưng còng xuống, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười hiền hậu, tay bưng một cái khay, bên trên là hai bát cháo trắng đựng trong bát sành, còn có một ít dưa muối. “Mộc cô nương, lão thân vừa nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, đoán là tướng công của ngươi đã tỉnh, lão thân có nấu chút cháo, hai người ăn chút đi. Nơi thôn quê, cũng không có gì ngon để chiêu đãi hai người.”
Mộ Huyền Linh nhận lấy khay, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn: “Đa tạ bà bà, vừa vặn chúng ta đều đang đói bụng. Tướng công của ta đã tỉnh, sáng mai chúng ta sẽ rời đi, không làm phiền hai người nữa.”
Lão phụ nhân cười nói: “Không sao, nơi này hoang vu, hai người cứ ở đây dưỡng thương, không sợ bị kẻ thù truy đuổi. Lão thân nghe con trai nói tướng công của ngươi bị thương rất nặng, đợi mấy ngày nữa vết thương lành lại rồi đi cũng không muộn. Vừa hay con trai lão thân cũng biết chút y thuật, có thể giúp hắn thay thuốc.”
Mộ Huyền Linh cười nói: “Vậy thì làm phiền bà bà rồi.”
Lão phụ nhân xua tay cười nói: “Không có gì, lão thân ra ngoài trước, hai người có gì cần cứ nói.”
Lão phụ nhân gặp Tạ Tuyết Thần, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này dung mạo thật tuấn tú, chỉ là quá lạnh lùng, khiến người ta nhìn thấy đã sợ, vẫn là tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào đáng yêu hơn.
Lão phụ nhân đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tạ Tuyết Thần nhìn thoáng qua cháo trắng, lại nhìn về phía Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh nói: “Được rồi, vừa rồi là ta nói dối. Sau khi ngươi hôn mê, ta lại bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, may mà có một thợ săn đi ngang qua, chính là con trai của bà ấy, là người một nhà bọn họ đã cứu chúng ta. Ta khó khăn lắm mới phá giải phong ấn, liền nói với bọn họ, chúng ta là tiểu phu thê bỏ trốn, ta là tiểu thư nhà giàu, ngươi là kiếm khách giang hồ sa cơ, gia đình không đồng ý hôn sự của chúng ta, còn muốn phái người truy sát ngươi, bọn họ mới bằng lòng thu nhận chúng ta.” Mộ Huyền Linh không chút ngượng ngùng thừa nhận mình lừa người, còn liếc mắt đưa tình với Tạ Tuyết Thần, cười nói: “Tướng công, chúng ta nhìn có giống một đôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro