Chương 15
2024-10-08 23:36:41
Họ ghé studio để chụp ảnh cưới. Ánh nắng nhẹ nhàng len
lỏi qua những tán lá, tạo nên những tia sáng vàng dịu trên con đường dẫn vào khu vườn nơi buổi chụp ảnh cưới đang được chuẩn bị. Hồ Tịnh Nghi
đứng trước gương, trong căn phòng trang điểm được bày trí tinh tế với
những tấm rèm lụa trắng và bàn trang điểm đầy mỹ phẩm cao cấp. Cô khoác
lên mình chiếc váy cưới màu trắng ngà, chất liệu ren mềm mại ôm sát từng đường nét thanh mảnh. Trái tim cô dường như lạc nhịp khi nhìn thấy mình trong gương, nhưng đâu đó trong lòng vẫn còn những do dự.
Cửa phòng khẽ mở, Trương Cảnh Bách bước vào với ánh nhìn chăm chú. Anh mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, càng tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ, quyết đoán của mình.
-“Em chuẩn bị xong chưa?” anh thì thầm, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Hồ Tịnh Nghi thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
-“Nơi này thật đẹp. Giống như một toà lâu đài vậy”
cô nói, như muốn chuyển hướng câu chuyện. Trương Cảnh Bách mỉm cười, bước tới gần hơn.
-“ Bởi vì nó là một lâu đài thật mà, đây là nhà riêng của anh. Căn biệt thự mà chúng ta ở tên là Shappire, còn toà lâu đài này tên là Ruby”
-“ Anh làm gì mà giàu vậy?”
Hồ Tịnh Nghi tò mò, cô đã biết tập đoàn Trương thị làm bên mảng công nghiệp nặng rồi nhưng lại không rõ mấy
-“ Khai thác đá quý còn lọc hoá dầu nữa. Nói chung là cũng đủ sống”
Họ cùng nhau bước ra khu vườn, nơi những cánh hoa hồng trắng được xếp thành hàng lối, tạo nên con đường dẫn tới mái vòm đầy hoa tươi. Nhiếp ảnh gia và ekip đã sẵn sàng, ánh đèn flash lóe lên, ghi lại từng khoảnh khắc khi hai người cùng đứng dưới mái vòm. Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng vòng tay qua eo Hồ Tịnh Nghi, kéo cô sát vào mình. Anh cúi xuống, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng và tình cảm.
-“ Cô dâu tiến tới gần hơn đi ạ”
Hồ Tịnh Nghi lúng túng nhìn Trương Cảnh Bách.
Khi máy ảnh bắt đầu chụp, Hồ Tịnh Nghi cảm nhận được sự ấm áp từ cái chạm của Trương Cảnh Bách. Nhưng trong tâm trí, cô vẫn không ngừng tự hỏi: “Liệu tình cảm này có thật sự là tình yêu?” Mỗi khi anh nhìn vào mắt cô, cô cảm thấy như anh đang cố gắng nói với cô điều gì đó, nhưng vẫn còn quá mơ hồ để có thể nắm bắt. Cô không chắc chắn về tương lai, không biết liệu họ có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn phía trước hay không.
Buổi chụp ảnh kéo dài nhiều giờ, mỗi góc ảnh đều được chăm chút tỉ mỉ. Trong những giây phút đó, Hồ Tịnh Nghi dường như quên mất mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào ánh mắt và những cử chỉ nhẹ nhàng của Trương Cảnh Bách. Nhưng khi tất cả kết thúc, và họ quay trở lại căn phòng trang điểm, cô cảm thấy một cảm giác trống rỗng, một nỗi lo âu mơ hồ trở lại.
Trương Cảnh Bách bước đến, nắm lấy tay cô, ánh mắt anh đầy sự kiên định.
-“Anh biết em còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng anh muốn em biết rằng, mọi điều anh làm hôm nay đều xuất phát từ trái tim. Dù mọi thứ có phức tạp thế nào, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em.”
Hồ Tịnh Nghi nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn những nghi vấn chưa thể trả lời. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô biết rằng mình không đơn độc. Trái tim cô đã bắt đầu mở lòng, dẫu chỉ là một chút, trước sự ấm áp của Trương Cảnh Bách.
Cả hai cùng ngồi vào trong xe, Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng nắm lấy tay Hồ Tịnh Nghi, ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương nhưng cũng không kém phần lo lắng. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khu vườn tuyệt đẹp, bỏ lại sau lưng ánh hoàng hôn đỏ rực cùng với những cánh hoa hồng trắng muốt vẫn còn rơi rớt lại trên con đường lát đá.
-“ đi gặp mẹ của em nhé, bà ấy vừa tới nơi”
-“ Vâng”
Ở An Hải, trong căn phòng tối đen như mực của bệnh viện quốc tế Serenity. Có một người mặt áo đen đang từ từ tiếp cận Trương Tĩnh Hương đang nằm bất tỉnh trên giường. Trên tay người đó là một ống tiêm bên trong là Kali chloride. Chỉ cần tiêm vào người Trương Tĩnh Hương là cô sẽ lập tức ngừng thở. Khi tên hung thủ định ra tay một khẩu súng chỉa thẳng về phía sau đầu hắn
-“ Mày cứ thử tiến thêm bước nữa đi”
Trình Vĩ Phong chưa bao giờ rời khỏi phòng bệnh của Trương Tĩnh Hương vì anh biết sẽ có người đến ra tay thêm lần nữa. Nên anh cố tình không cho vệ sĩ canh gác bên ngoài, giờ thì hay rồi…thế mà lại tự mò đến đây.
-“ Mày là ai?”
-“ Tao là ai đâu quan trọng”
Tên sát thủ khựng lại, cảm nhận được sức nóng từ nòng súng đang ép sát vào đầu mình. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt ống tiêm chứa Kali chloride. Màn đêm trong phòng bệnh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng nhịp tim của Trương Tĩnh Hương vang lên đều đặn từ máy đo.
-“Mày giỏi lắm, biết tính trước cả bước đi của tao,” hắn cười khẩy, giọng đầy khiêu khích, “Nhưng mày nghĩ chỉ mình mày có súng sao?”
Nói xong, hắn bất ngờ xoay người, tay kia rút ra một khẩu súng giấu trong áo khoác, nhưng ngay lập tức, tiếng súng chát chúa vang lên. Trình Vĩ Phong đã bóp cò không chút do dự, viên đạn xé gió lao thẳng vào vai tên sát thủ khiến hắn loạng choạng ngã xuống sàn.
-“Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đây sao?” Trình Vĩ Phong lạnh lùng bước tới, súng vẫn chĩa thẳng vào tên sát thủ đang đau đớn ôm lấy vết thương.
Tên sát thủ cười gằn, máu từ vai hắn bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ sàn nhà trắng tinh.
- “Mày… mày không thể cứu được con bé đó đâu… Tao chỉ là một trong nhiều người…”
Trình Vĩ Phong siết chặt khẩu súng, ánh mắt sắc bén như dao.
-“Nếu tao không thể cứu cô ấy, ít nhất tao sẽ chắc chắn mày không còn cơ hội nào nữa.”
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, vài bóng người lao vào, là nhóm vệ sĩ mà Trình Vĩ Phong đã âm thầm gọi đến. Một trong số họ nhanh chóng khống chế tên sát thủ đang yếu dần, còn lại liền kiểm tra tình trạng của Trương Tĩnh Hương.
Trình Vĩ Phong tiến đến bên giường bệnh, nhìn người con gái đang bất tỉnh, vẻ mặt kiên quyết dần chuyển thành sự lo lắng sâu sắc. Anh biết, trận chiến này còn dài và khó khăn hơn nhiều so với những gì anh đã chuẩn bị. Nhưng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Trương Tĩnh Hương, anh thề sẽ không để cô phải đối mặt với hiểm nguy một mình nữa.
Trình Vĩ Phong quay sang tên sát thủ, giờ đã bị còng tay và khống chế.
-“Nói tao biết, ai là kẻ đứng sau tất cả chuyện này?”
Tên sát thủ chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy sự khiêu khích.
-“Mày sẽ không bao giờ biết đâu, ngay cả khi tao có nói, mọi chuyện cũng không thay đổi được gì. Mày đã đánh mất mọi thứ rồi, kể cả cô ta…”
Trình Vĩ Phong không đáp, chỉ ra hiệu cho vệ sĩ đưa hắn ra ngoài. Trong lòng anh hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng dù khó khăn đến đâu, anh sẽ không lùi bước. Bất cứ ai dám đe dọa đến Trương Tĩnh Hương, anh sẽ trả lại gấp trăm lần. Anh nhấc máy gọi cho Trương Cảnh Bách nhưng không được vì trong đêm đến Washington, Trương Cảnh Bách đã thay hoàn toàn một chiếc điện thoại mới.
...----------------...
Cửa phòng khẽ mở, Trương Cảnh Bách bước vào với ánh nhìn chăm chú. Anh mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, càng tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ, quyết đoán của mình.
-“Em chuẩn bị xong chưa?” anh thì thầm, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Hồ Tịnh Nghi thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
-“Nơi này thật đẹp. Giống như một toà lâu đài vậy”
cô nói, như muốn chuyển hướng câu chuyện. Trương Cảnh Bách mỉm cười, bước tới gần hơn.
-“ Bởi vì nó là một lâu đài thật mà, đây là nhà riêng của anh. Căn biệt thự mà chúng ta ở tên là Shappire, còn toà lâu đài này tên là Ruby”
-“ Anh làm gì mà giàu vậy?”
Hồ Tịnh Nghi tò mò, cô đã biết tập đoàn Trương thị làm bên mảng công nghiệp nặng rồi nhưng lại không rõ mấy
-“ Khai thác đá quý còn lọc hoá dầu nữa. Nói chung là cũng đủ sống”
Họ cùng nhau bước ra khu vườn, nơi những cánh hoa hồng trắng được xếp thành hàng lối, tạo nên con đường dẫn tới mái vòm đầy hoa tươi. Nhiếp ảnh gia và ekip đã sẵn sàng, ánh đèn flash lóe lên, ghi lại từng khoảnh khắc khi hai người cùng đứng dưới mái vòm. Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng vòng tay qua eo Hồ Tịnh Nghi, kéo cô sát vào mình. Anh cúi xuống, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng và tình cảm.
-“ Cô dâu tiến tới gần hơn đi ạ”
Hồ Tịnh Nghi lúng túng nhìn Trương Cảnh Bách.
Khi máy ảnh bắt đầu chụp, Hồ Tịnh Nghi cảm nhận được sự ấm áp từ cái chạm của Trương Cảnh Bách. Nhưng trong tâm trí, cô vẫn không ngừng tự hỏi: “Liệu tình cảm này có thật sự là tình yêu?” Mỗi khi anh nhìn vào mắt cô, cô cảm thấy như anh đang cố gắng nói với cô điều gì đó, nhưng vẫn còn quá mơ hồ để có thể nắm bắt. Cô không chắc chắn về tương lai, không biết liệu họ có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn phía trước hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chụp ảnh kéo dài nhiều giờ, mỗi góc ảnh đều được chăm chút tỉ mỉ. Trong những giây phút đó, Hồ Tịnh Nghi dường như quên mất mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào ánh mắt và những cử chỉ nhẹ nhàng của Trương Cảnh Bách. Nhưng khi tất cả kết thúc, và họ quay trở lại căn phòng trang điểm, cô cảm thấy một cảm giác trống rỗng, một nỗi lo âu mơ hồ trở lại.
Trương Cảnh Bách bước đến, nắm lấy tay cô, ánh mắt anh đầy sự kiên định.
-“Anh biết em còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng anh muốn em biết rằng, mọi điều anh làm hôm nay đều xuất phát từ trái tim. Dù mọi thứ có phức tạp thế nào, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em.”
Hồ Tịnh Nghi nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn những nghi vấn chưa thể trả lời. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô biết rằng mình không đơn độc. Trái tim cô đã bắt đầu mở lòng, dẫu chỉ là một chút, trước sự ấm áp của Trương Cảnh Bách.
Cả hai cùng ngồi vào trong xe, Trương Cảnh Bách nhẹ nhàng nắm lấy tay Hồ Tịnh Nghi, ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương nhưng cũng không kém phần lo lắng. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khu vườn tuyệt đẹp, bỏ lại sau lưng ánh hoàng hôn đỏ rực cùng với những cánh hoa hồng trắng muốt vẫn còn rơi rớt lại trên con đường lát đá.
-“ đi gặp mẹ của em nhé, bà ấy vừa tới nơi”
-“ Vâng”
Ở An Hải, trong căn phòng tối đen như mực của bệnh viện quốc tế Serenity. Có một người mặt áo đen đang từ từ tiếp cận Trương Tĩnh Hương đang nằm bất tỉnh trên giường. Trên tay người đó là một ống tiêm bên trong là Kali chloride. Chỉ cần tiêm vào người Trương Tĩnh Hương là cô sẽ lập tức ngừng thở. Khi tên hung thủ định ra tay một khẩu súng chỉa thẳng về phía sau đầu hắn
-“ Mày cứ thử tiến thêm bước nữa đi”
Trình Vĩ Phong chưa bao giờ rời khỏi phòng bệnh của Trương Tĩnh Hương vì anh biết sẽ có người đến ra tay thêm lần nữa. Nên anh cố tình không cho vệ sĩ canh gác bên ngoài, giờ thì hay rồi…thế mà lại tự mò đến đây.
-“ Mày là ai?”
-“ Tao là ai đâu quan trọng”
Tên sát thủ khựng lại, cảm nhận được sức nóng từ nòng súng đang ép sát vào đầu mình. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt ống tiêm chứa Kali chloride. Màn đêm trong phòng bệnh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng nhịp tim của Trương Tĩnh Hương vang lên đều đặn từ máy đo.
-“Mày giỏi lắm, biết tính trước cả bước đi của tao,” hắn cười khẩy, giọng đầy khiêu khích, “Nhưng mày nghĩ chỉ mình mày có súng sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn bất ngờ xoay người, tay kia rút ra một khẩu súng giấu trong áo khoác, nhưng ngay lập tức, tiếng súng chát chúa vang lên. Trình Vĩ Phong đã bóp cò không chút do dự, viên đạn xé gió lao thẳng vào vai tên sát thủ khiến hắn loạng choạng ngã xuống sàn.
-“Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đây sao?” Trình Vĩ Phong lạnh lùng bước tới, súng vẫn chĩa thẳng vào tên sát thủ đang đau đớn ôm lấy vết thương.
Tên sát thủ cười gằn, máu từ vai hắn bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ sàn nhà trắng tinh.
- “Mày… mày không thể cứu được con bé đó đâu… Tao chỉ là một trong nhiều người…”
Trình Vĩ Phong siết chặt khẩu súng, ánh mắt sắc bén như dao.
-“Nếu tao không thể cứu cô ấy, ít nhất tao sẽ chắc chắn mày không còn cơ hội nào nữa.”
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, vài bóng người lao vào, là nhóm vệ sĩ mà Trình Vĩ Phong đã âm thầm gọi đến. Một trong số họ nhanh chóng khống chế tên sát thủ đang yếu dần, còn lại liền kiểm tra tình trạng của Trương Tĩnh Hương.
Trình Vĩ Phong tiến đến bên giường bệnh, nhìn người con gái đang bất tỉnh, vẻ mặt kiên quyết dần chuyển thành sự lo lắng sâu sắc. Anh biết, trận chiến này còn dài và khó khăn hơn nhiều so với những gì anh đã chuẩn bị. Nhưng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Trương Tĩnh Hương, anh thề sẽ không để cô phải đối mặt với hiểm nguy một mình nữa.
Trình Vĩ Phong quay sang tên sát thủ, giờ đã bị còng tay và khống chế.
-“Nói tao biết, ai là kẻ đứng sau tất cả chuyện này?”
Tên sát thủ chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy sự khiêu khích.
-“Mày sẽ không bao giờ biết đâu, ngay cả khi tao có nói, mọi chuyện cũng không thay đổi được gì. Mày đã đánh mất mọi thứ rồi, kể cả cô ta…”
Trình Vĩ Phong không đáp, chỉ ra hiệu cho vệ sĩ đưa hắn ra ngoài. Trong lòng anh hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng dù khó khăn đến đâu, anh sẽ không lùi bước. Bất cứ ai dám đe dọa đến Trương Tĩnh Hương, anh sẽ trả lại gấp trăm lần. Anh nhấc máy gọi cho Trương Cảnh Bách nhưng không được vì trong đêm đến Washington, Trương Cảnh Bách đã thay hoàn toàn một chiếc điện thoại mới.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro