Chương 36
2024-10-08 23:36:41
Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng len qua rèm cửa căn biệt thự riêng của Trương Cảnh Bách, tạo nên một bầu không khí yên bình. Bên ngoài, người làm hối hả bước lên lầu, bàn chân khẽ dẫm lên thảm trải sàn, đến trước cửa phòng ngủ chính. Người làm gõ cửa vài lần, giọng nói gấp gáp vang lên:
“Thiếu gia, phu nhân đến!”
Bên trong phòng, Trương Cảnh Bách vẫn ngủ say, cơ thể vùi sâu vào tấm chăn ấm áp. Đêm qua, anh đã uống quá nhiều rượu và kiệt sức sau khi đưa Hồ Tịnh Nghi trở về nhà. Hai người chỉ kịp lên giường, không nói thêm lời nào, và cùng chìm vào giấc ngủ.
Hồ Tịnh Nghi mơ màng tỉnh dậy trước, đôi mắt cô còn sưng húp vì đã khóc quá nhiều vào đêm qua. Cô nhìn xung quanh, ánh sáng nhè nhẹ khiến mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo, như thể cả thế giới vẫn đang lơ lửng giữa giấc mơ và thực tại. Chợt có tiếng gọi từ ngoài cửa làm cô tỉnh táo hơn:
“Thiếu gia, phu nhân đến!”
Trái tim cô như thắt lại. “Phu nhân” ..là mẹ của Trương Cảnh Bách. Không, giờ đây bà cũng là mẹ chồng của cô. Hồ Tịnh Nghi cảm thấy căng thẳng dâng lên trong ngực. Tại sao bà lại đến vào giờ này? Điều này chẳng phải báo hiệu một chuyện gì đó nghiêm trọng hay sao?
Cô quay sang nhìn Trương Cảnh Bách vẫn ngủ say bên cạnh, rồi khẽ lay anh dây.
“Anh... dậy đi, mẹ anh đến rồi” cô nói, giọng run nhẹ.
Trương Cảnh Bách lờ mờ nhấc tay lên, kéo cô lại gần hơn, giọng nói uể oải phát ra từ sâu trong giấc ngủ
“Em nằm yên đó.”
Hồ Tịnh Nghi nhíu mày. Cô quay lại nhìn cánh cửa, bên ngoài người làm vẫn thúc giục.
“Thiếu gia, phu nhân đến ạ! Là phu nhân đó ạ!”
Bất giác, Hồ Tịnh Nghi cảm thấy sự căng thẳng len lỏi vào lòng. Cô không thể để mẹ chồng nghĩ rằng họ đang phớt lờ bà. Quay lại nhìn Trương Cảnh Bách vẫn chìm đắm trong cơn mơ, cô quyết định dứt khoát hơn.
“Anh, mẹ anh đến rồi kìa! Dậy ngay đi,” cô gọi thêm lần nữa, giọng đã gắt gỏng hơn.
Trương Cảnh Bách chỉ lẩm bẩm vài lời, rồi quay lưng lại, giọng nói vẫn pha chút bông đùa
“Mẹ đến thì đến... em ngủ đi.”
Hồ Tịnh Nghi cắn môi, cảm giác có điều gì đó rất sai. Cô bực mình, quyết định mạnh tay hơn. Cô thu hết can đảm và dùng sức đá thẳng vào người anh, khiến anh giật mình ngồi bật dậy.
“Dậy, cái tên này! Anh có hiểu tiếng người không vậy?” Cô không kiềm chế được, tức giận thốt lên.
Trương Cảnh Bách xoa xoa chỗ bị đá, gương mặt ngái ngủ nhưng ánh mắt lại hiện lên nét yêu thương không thể giấu. Anh cười khúc khích, giọng trêu chọc
“Đây đây, vợ... em khoẻ thật.”
Hồ Tịnh Nghi khoanh tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng nhưng bên trong lòng đã tràn ngập lo lắng.
“Đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi đi xuống nhà ngay. Anh mà không nhanh thì mẹ sẽ giận cả hai đấy”
Trương Cảnh Bách ngáp một cái, đứng dậy và vươn vai.
“Anh biết rồi mà, em đừng lo” Giọng nói của anh vẫn tràn ngập sự thản nhiên, như thể sự xuất hiện của mẹ anh chẳng có gì đáng để bận tâm. Nhưng Hồ Tịnh Nghi không thể nào bình tĩnh được như anh. Cô cảm nhận rõ ràng một sự lo lắng âm ỉ
Sau khi chỉnh sửa lại bản thân, Trương Cảnh Bách bước ra khỏi phòng tắm với vẻ ngoài đã tỉnh táo hơn một chút. Anh kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô và mỉm cười
“Mẹ chỉ muốn gặp em thôi, không có gì đâu. Đi nào, anh sẽ đi với em”
Cả hai cùng bước xuống cầu thang. Trong lòng Hồ Tịnh Nghi dâng lên một cảm giác bất an. Liệu cuộc viếng thăm này có mang lại tin tức gì không tốt, hay chỉ đơn giản là một cuộc gặp mặt bình thường giữa mẹ chồng và con dâu? Cô chưa biết được, nhưng trái tim cô không ngừng đập mạnh khi họ tiến gần đến phòng khách, nơi bà Trương đang chờ đợi.
Cô lê từng bước nặng nề xuống cầu thang, thoáng thấy một bóng người đang uống trà tại phòng khách.
"M-me..."
Lam Phương Dung ngẩn đầu lên
“ Con là Tịnh Nghi đó hả?”
“ V-vâng ạ”
Ánh mắt Lam Phương Dung dịu dàng trở lại
“ Hai đứa ngồi đi”
Hồ Tịnh Nghi định ngồi đối diện Lam Phương Dung thì bị bà nhắc nhở
Qua đây”
"
"D...da?"
Qua đây với mẹ”
Cô rón rén ngồi xuống bên cạnh bà, Lam Phương Dung lườm con trai mình rồi quay sang nắm lấy tay Hồ Tịnh Nghi
“ Mẹ nói này, con bị nó chơi bùa hả?”
Cả hai cứng đờ người, đúng là chỉ có Lam Phương Dung mới thốt ra được những lời khó tin như vậy.
“ M-mẹ...? Cái gì vậy?” Trương Cảnh Bách khó hiểu
“ Ế 28 năm trời đột nhiên con tới rước nó. Tịnh Nghi, mẹ biết ơn con nhiều lắm. Tống khứ được quả bom nổ chậm này đi mẹ mừng muốn khóc”
Hồ Tịnh Nghi không biết nên cười hay khóc trước lời nói bất ngờ của mẹ chồng. Cô khẽ nhìn sang Trương Cảnh Bách, người vừa bị mẹ mình gọi là “quả bom, mặt anh đỏ ửng vì xấu hổ. Trái tim cô thoáng nhẹ nhõm khi nhận ra Lam Phương Dung không có ý định làm khó cô, mà ngược lại, bà đang trêu chọc con trai mình theo cách rất riêng.
“ Mẹ...không chê con sao?”
“ Chê? Chê thế nào được mà chê?”
“ Lần trước...Tĩnh Hương.”
‘A, con bé Tĩnh Hương đó tính tình ngang như cua ấy. Thôi kệ đi con”
“Thiếu gia, phu nhân đến!”
Bên trong phòng, Trương Cảnh Bách vẫn ngủ say, cơ thể vùi sâu vào tấm chăn ấm áp. Đêm qua, anh đã uống quá nhiều rượu và kiệt sức sau khi đưa Hồ Tịnh Nghi trở về nhà. Hai người chỉ kịp lên giường, không nói thêm lời nào, và cùng chìm vào giấc ngủ.
Hồ Tịnh Nghi mơ màng tỉnh dậy trước, đôi mắt cô còn sưng húp vì đã khóc quá nhiều vào đêm qua. Cô nhìn xung quanh, ánh sáng nhè nhẹ khiến mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo, như thể cả thế giới vẫn đang lơ lửng giữa giấc mơ và thực tại. Chợt có tiếng gọi từ ngoài cửa làm cô tỉnh táo hơn:
“Thiếu gia, phu nhân đến!”
Trái tim cô như thắt lại. “Phu nhân” ..là mẹ của Trương Cảnh Bách. Không, giờ đây bà cũng là mẹ chồng của cô. Hồ Tịnh Nghi cảm thấy căng thẳng dâng lên trong ngực. Tại sao bà lại đến vào giờ này? Điều này chẳng phải báo hiệu một chuyện gì đó nghiêm trọng hay sao?
Cô quay sang nhìn Trương Cảnh Bách vẫn ngủ say bên cạnh, rồi khẽ lay anh dây.
“Anh... dậy đi, mẹ anh đến rồi” cô nói, giọng run nhẹ.
Trương Cảnh Bách lờ mờ nhấc tay lên, kéo cô lại gần hơn, giọng nói uể oải phát ra từ sâu trong giấc ngủ
“Em nằm yên đó.”
Hồ Tịnh Nghi nhíu mày. Cô quay lại nhìn cánh cửa, bên ngoài người làm vẫn thúc giục.
“Thiếu gia, phu nhân đến ạ! Là phu nhân đó ạ!”
Bất giác, Hồ Tịnh Nghi cảm thấy sự căng thẳng len lỏi vào lòng. Cô không thể để mẹ chồng nghĩ rằng họ đang phớt lờ bà. Quay lại nhìn Trương Cảnh Bách vẫn chìm đắm trong cơn mơ, cô quyết định dứt khoát hơn.
“Anh, mẹ anh đến rồi kìa! Dậy ngay đi,” cô gọi thêm lần nữa, giọng đã gắt gỏng hơn.
Trương Cảnh Bách chỉ lẩm bẩm vài lời, rồi quay lưng lại, giọng nói vẫn pha chút bông đùa
“Mẹ đến thì đến... em ngủ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Tịnh Nghi cắn môi, cảm giác có điều gì đó rất sai. Cô bực mình, quyết định mạnh tay hơn. Cô thu hết can đảm và dùng sức đá thẳng vào người anh, khiến anh giật mình ngồi bật dậy.
“Dậy, cái tên này! Anh có hiểu tiếng người không vậy?” Cô không kiềm chế được, tức giận thốt lên.
Trương Cảnh Bách xoa xoa chỗ bị đá, gương mặt ngái ngủ nhưng ánh mắt lại hiện lên nét yêu thương không thể giấu. Anh cười khúc khích, giọng trêu chọc
“Đây đây, vợ... em khoẻ thật.”
Hồ Tịnh Nghi khoanh tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng nhưng bên trong lòng đã tràn ngập lo lắng.
“Đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi đi xuống nhà ngay. Anh mà không nhanh thì mẹ sẽ giận cả hai đấy”
Trương Cảnh Bách ngáp một cái, đứng dậy và vươn vai.
“Anh biết rồi mà, em đừng lo” Giọng nói của anh vẫn tràn ngập sự thản nhiên, như thể sự xuất hiện của mẹ anh chẳng có gì đáng để bận tâm. Nhưng Hồ Tịnh Nghi không thể nào bình tĩnh được như anh. Cô cảm nhận rõ ràng một sự lo lắng âm ỉ
Sau khi chỉnh sửa lại bản thân, Trương Cảnh Bách bước ra khỏi phòng tắm với vẻ ngoài đã tỉnh táo hơn một chút. Anh kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô và mỉm cười
“Mẹ chỉ muốn gặp em thôi, không có gì đâu. Đi nào, anh sẽ đi với em”
Cả hai cùng bước xuống cầu thang. Trong lòng Hồ Tịnh Nghi dâng lên một cảm giác bất an. Liệu cuộc viếng thăm này có mang lại tin tức gì không tốt, hay chỉ đơn giản là một cuộc gặp mặt bình thường giữa mẹ chồng và con dâu? Cô chưa biết được, nhưng trái tim cô không ngừng đập mạnh khi họ tiến gần đến phòng khách, nơi bà Trương đang chờ đợi.
Cô lê từng bước nặng nề xuống cầu thang, thoáng thấy một bóng người đang uống trà tại phòng khách.
"M-me..."
Lam Phương Dung ngẩn đầu lên
“ Con là Tịnh Nghi đó hả?”
“ V-vâng ạ”
Ánh mắt Lam Phương Dung dịu dàng trở lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Hai đứa ngồi đi”
Hồ Tịnh Nghi định ngồi đối diện Lam Phương Dung thì bị bà nhắc nhở
Qua đây”
"
"D...da?"
Qua đây với mẹ”
Cô rón rén ngồi xuống bên cạnh bà, Lam Phương Dung lườm con trai mình rồi quay sang nắm lấy tay Hồ Tịnh Nghi
“ Mẹ nói này, con bị nó chơi bùa hả?”
Cả hai cứng đờ người, đúng là chỉ có Lam Phương Dung mới thốt ra được những lời khó tin như vậy.
“ M-mẹ...? Cái gì vậy?” Trương Cảnh Bách khó hiểu
“ Ế 28 năm trời đột nhiên con tới rước nó. Tịnh Nghi, mẹ biết ơn con nhiều lắm. Tống khứ được quả bom nổ chậm này đi mẹ mừng muốn khóc”
Hồ Tịnh Nghi không biết nên cười hay khóc trước lời nói bất ngờ của mẹ chồng. Cô khẽ nhìn sang Trương Cảnh Bách, người vừa bị mẹ mình gọi là “quả bom, mặt anh đỏ ửng vì xấu hổ. Trái tim cô thoáng nhẹ nhõm khi nhận ra Lam Phương Dung không có ý định làm khó cô, mà ngược lại, bà đang trêu chọc con trai mình theo cách rất riêng.
“ Mẹ...không chê con sao?”
“ Chê? Chê thế nào được mà chê?”
“ Lần trước...Tĩnh Hương.”
‘A, con bé Tĩnh Hương đó tính tình ngang như cua ấy. Thôi kệ đi con”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro