nguy hiểm
2024-10-08 23:36:41
Trương Cảnh Bách vội vã quay về nhà của Hồ Tịnh Nghi. Anh mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy cô đang mệt mỏi nằm trên sofa. Bây giờ bà Hồ đã mất rồi, cũng chẳng có lý do gì để Hồ Tịnh Nghi tiếp tục ở cạnh anh nhưng hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Hồ Tịnh Nghi vẫn là vợ của Trương Cảnh Bách. Anh khẽ đi đến rồi ngồi cạnh cô
-“ Tịnh Nghi.”
Cô không ngủ, chỉ là muốn nghỉ ngơi mà thôi
-“ Em muốn đi cùng anh không?”
Trương Cảnh Bách im lặng ngắm nhìn Hồ Tịnh Nghi, lòng ngổn ngang giữa tình yêu và trách nhiệm. Anh biết rằng cái chết của bà Hồ đã để lại trong cô một khoảng trống khó lấp đầy, và hợp đồng hôn nhân này giờ đây chỉ như một sợi dây mỏng manh, kéo hai người lại gần nhưng cũng đẩy họ ra xa. Thấy cô không trả lời, anh ngắm nhìn cô một lúc rồi đứng lên định rơi đi. Vừa xoay tay nắm cửa một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
-“ Em đi theo anh”
Trương Cảnh Bách khựng lại giữa chừng, tay vẫn đặt hờ trên nắm cửa. Anh quay đầu, đôi mắt ánh lên chút bất ngờ xen lẫn hi vọng khi nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ ấy. Anh nhìn về phía cô, Hồ Tịnh Nghi vẫn nằm đó, nhưng lần này ánh mắt cô không còn trống rỗng nữa. Cô nhìn thẳng vào anh, như đang muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
-“ được chứ...?”
- Được!”
Sau tất cả, cô không muốn tiếp tục đối diện với nỗi cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn mình. Và dù cho giữa cô và Trương Cảnh Bách tồn tại nhiều điều chưa rõ ràng, cô biết anh vẫn luôn ở đó, một chỗ dựa mà cô không thể chối bỏ.
-“Em không biết tương lai thế nào... nhưng lúc này, em muốn đi cùng anh.”
-“ Em thay đồ đi”
Trương Cảnh Bách nhìn sâu vào mắt Hồ Tịnh Nghi, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng anh vẫn không ngừng giằng xé. Anh biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất lúc này, cả hai đã đưa ra lựa chọn cùng nhau bước tiếp.
Anh quyết định đưa cô quay về Shappire Mansion, từ giờ nơi đó sẽ là nhà của hai người. Hồ Tịnh Nghi bỏ lại tất cả quá khứ, dù cho cô thẩm chí còn chưa xác định được rõ tình cảm của bản thân dành cho Trương Cảnh Bách nhưng cô vẫn muốn đi cùng anh.
Đêm khuya như chìm sâu vào bóng tối vô tận. Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa. Chiếc xe đen bóng loáng lướt đi nhanh trên đường, ánh đèn đường lấp loáng phản chiếu trên kính xe, tạo nên một bầu không khí u ám đầy bất an. Trương Cảnh Bách ngồi sau tay lái, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách của con đường như thể cảm nhận được một thứ gì đó bất thường. Hồ Tịnh Nghi ngồi im lặng bên cạnh, ánh mắt lo âu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể nhận ra điều không lành.
Đột ngột, tiếng súng vang lên chói tai, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Trương Cảnh Bách phản ứng theo bản năng, tay nắm chặt vô lăng, chân nhấn ga tăng tốc, đồng thời liếc nhìn gương chiếu hậu. Một chiếc xe gắn máy lao nhanh từ phía sau, bóng người mặc áo đen nổi bật trong đêm tối.
-“Ngồi im!” Trương Cảnh Bách ra lệnh, giọng anh lạnh băng, không một chút hoảng loạn.
Anh nghiêng người, một tay với lấy khẩu súng giấu trong ngăn để đồ, sẵn sàng phản công. Nhưng đối thủ không để cho anh có cơ hội, họ xả thêm một loạt đạn. Kính chắn gió vỡ tung, từng mảnh vụn bắn tung tóe. Hồ Tịnh Nghi hét lên trong hoảng loạn, đưa tay che mặt, trong khi Cảnh Bách xoay vô lăng một cách điệu nghệ để tránh làn đạn. Anh cố gắng giữ cho chiếc xe không mất kiểm soát.
-“ Anh!!!”
Bỗng, một viên đạn xuyên qua cửa sổ, cắm sâu vào vai Trương Cảnh Bách. Anh rên lên, máu lập tức thấm qua áo, nhưng đôi mắt anh vẫn giữ chặt sự tập trung vào con đường phía trước. Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán anh, nhưng anh biết rằng nếu dừng lại, họ sẽ chết ngay lập tức.
-“Giữ chặt!” Trương Cảnh Bách hét lên, đột ngột bẻ lái khiến chiếc xe lạng qua một góc cua hẹp. Chiếc xe máy đằng sau bị mất đà, nhưng kẻ tấn công vẫn không bỏ cuộc. Tiếng động cơ gào thét càng lớn hơn khi họ tiếp tục đuổi theo. Cảnh Bách nhấn mạnh ga, cảm, ác đau nhói ở vai càng dữ dội nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để bảo vệ Hồ Tịnh Nghi.
Một chiếc SUV đen lao băng băng trên đường, nhiều người áo đen hạ cửa kính xe rồi bắn trả những kẻ có ý định ám sát Trương Cảnh Bách.
Anh biết đó là người của Thiên Minh Hội nên yên tâm bẻ lái chiếc xe hướng đến sân bay ngay lập tức. Hồ Tịnh Nghi sợ hãi khi nhìn thấy máu đang thấm vào áo sơ mi trắng của anh.
-“ Chúng ta phải đến bệnh viện”
-“ Không kịp đâu. Anh không sao, chúng ta lên được máy bay rồi tính”
-“ Nhưng anh chảy nhiều máu quá”
-“ Em ngồi yên đó”
-“ Tịnh Nghi.”
Cô không ngủ, chỉ là muốn nghỉ ngơi mà thôi
-“ Em muốn đi cùng anh không?”
Trương Cảnh Bách im lặng ngắm nhìn Hồ Tịnh Nghi, lòng ngổn ngang giữa tình yêu và trách nhiệm. Anh biết rằng cái chết của bà Hồ đã để lại trong cô một khoảng trống khó lấp đầy, và hợp đồng hôn nhân này giờ đây chỉ như một sợi dây mỏng manh, kéo hai người lại gần nhưng cũng đẩy họ ra xa. Thấy cô không trả lời, anh ngắm nhìn cô một lúc rồi đứng lên định rơi đi. Vừa xoay tay nắm cửa một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
-“ Em đi theo anh”
Trương Cảnh Bách khựng lại giữa chừng, tay vẫn đặt hờ trên nắm cửa. Anh quay đầu, đôi mắt ánh lên chút bất ngờ xen lẫn hi vọng khi nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ ấy. Anh nhìn về phía cô, Hồ Tịnh Nghi vẫn nằm đó, nhưng lần này ánh mắt cô không còn trống rỗng nữa. Cô nhìn thẳng vào anh, như đang muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
-“ được chứ...?”
- Được!”
Sau tất cả, cô không muốn tiếp tục đối diện với nỗi cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn mình. Và dù cho giữa cô và Trương Cảnh Bách tồn tại nhiều điều chưa rõ ràng, cô biết anh vẫn luôn ở đó, một chỗ dựa mà cô không thể chối bỏ.
-“Em không biết tương lai thế nào... nhưng lúc này, em muốn đi cùng anh.”
-“ Em thay đồ đi”
Trương Cảnh Bách nhìn sâu vào mắt Hồ Tịnh Nghi, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng anh vẫn không ngừng giằng xé. Anh biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất lúc này, cả hai đã đưa ra lựa chọn cùng nhau bước tiếp.
Anh quyết định đưa cô quay về Shappire Mansion, từ giờ nơi đó sẽ là nhà của hai người. Hồ Tịnh Nghi bỏ lại tất cả quá khứ, dù cho cô thẩm chí còn chưa xác định được rõ tình cảm của bản thân dành cho Trương Cảnh Bách nhưng cô vẫn muốn đi cùng anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm khuya như chìm sâu vào bóng tối vô tận. Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa. Chiếc xe đen bóng loáng lướt đi nhanh trên đường, ánh đèn đường lấp loáng phản chiếu trên kính xe, tạo nên một bầu không khí u ám đầy bất an. Trương Cảnh Bách ngồi sau tay lái, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách của con đường như thể cảm nhận được một thứ gì đó bất thường. Hồ Tịnh Nghi ngồi im lặng bên cạnh, ánh mắt lo âu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể nhận ra điều không lành.
Đột ngột, tiếng súng vang lên chói tai, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Trương Cảnh Bách phản ứng theo bản năng, tay nắm chặt vô lăng, chân nhấn ga tăng tốc, đồng thời liếc nhìn gương chiếu hậu. Một chiếc xe gắn máy lao nhanh từ phía sau, bóng người mặc áo đen nổi bật trong đêm tối.
-“Ngồi im!” Trương Cảnh Bách ra lệnh, giọng anh lạnh băng, không một chút hoảng loạn.
Anh nghiêng người, một tay với lấy khẩu súng giấu trong ngăn để đồ, sẵn sàng phản công. Nhưng đối thủ không để cho anh có cơ hội, họ xả thêm một loạt đạn. Kính chắn gió vỡ tung, từng mảnh vụn bắn tung tóe. Hồ Tịnh Nghi hét lên trong hoảng loạn, đưa tay che mặt, trong khi Cảnh Bách xoay vô lăng một cách điệu nghệ để tránh làn đạn. Anh cố gắng giữ cho chiếc xe không mất kiểm soát.
-“ Anh!!!”
Bỗng, một viên đạn xuyên qua cửa sổ, cắm sâu vào vai Trương Cảnh Bách. Anh rên lên, máu lập tức thấm qua áo, nhưng đôi mắt anh vẫn giữ chặt sự tập trung vào con đường phía trước. Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán anh, nhưng anh biết rằng nếu dừng lại, họ sẽ chết ngay lập tức.
-“Giữ chặt!” Trương Cảnh Bách hét lên, đột ngột bẻ lái khiến chiếc xe lạng qua một góc cua hẹp. Chiếc xe máy đằng sau bị mất đà, nhưng kẻ tấn công vẫn không bỏ cuộc. Tiếng động cơ gào thét càng lớn hơn khi họ tiếp tục đuổi theo. Cảnh Bách nhấn mạnh ga, cảm, ác đau nhói ở vai càng dữ dội nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để bảo vệ Hồ Tịnh Nghi.
Một chiếc SUV đen lao băng băng trên đường, nhiều người áo đen hạ cửa kính xe rồi bắn trả những kẻ có ý định ám sát Trương Cảnh Bách.
Anh biết đó là người của Thiên Minh Hội nên yên tâm bẻ lái chiếc xe hướng đến sân bay ngay lập tức. Hồ Tịnh Nghi sợ hãi khi nhìn thấy máu đang thấm vào áo sơ mi trắng của anh.
-“ Chúng ta phải đến bệnh viện”
-“ Không kịp đâu. Anh không sao, chúng ta lên được máy bay rồi tính”
-“ Nhưng anh chảy nhiều máu quá”
-“ Em ngồi yên đó”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro