Tha thứ!
Kiều Phi
2024-07-14 22:39:27
Lâm Hiên cười chẳng để tâm: “Dù thế nào thì tôi cũng đã chữa hết bệnh cho ông chủ Tô nên ông chủ Tiêu không thể nào từ chối trả thù lao đâu”.
Lời này vừa dứt, Lâm Hiên bắt đầu điều phối nước thuốc để tắm.
“Bác gái, bác xem cho kỹ nhé, 30 ngày đầu thì ngày nào cũng phải điều chế nước tắm cho ông chủ Tô theo công thức này!”
Lâm Hiên vừa nói ra công thức đơn thuốc đông y vừa pha nước tắm.
La Xuân Uyển, Tô Huệ Chi, Tiêu Thiên Hàn nhìn chằm chằm Lâm Hiên, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Lâm Hiên phối xong nước tắm thì đích thân nâng Tô Trường Lan bỏ vào trong bồn.
“Mỗi lần ngâm thế này thì cứ khoảng 45 phút là được, tháng đầu tiên ngâm thuốc tắm là để khơi thông kinh mạch, giúp tăng hoạt tính cho tế bào!”
La Xuân Uyển không ngừng gật đầu: “Được, cảm ơn cậu, hay là cậu ở lại ăn bữa cơm?”
Thái độ của La Xuân Uyển hôm qua và hôm nay đã hoàn toàn khác hẳn.
Lâm Hiên cũng không từ chối, sau khi ăn cơm ở nhà Tô Huệ Chi xong thì anh mới rời đi.
Thấy Lâm Hiên rời đi, Tô Huệ Chi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng không nói thành lời.
Lâm Hiên rời khỏi nhà, Tô Huệ Chi, khi mới tới cổng của khu nha, một chiếc Audi màu đen chợt dừng ở ven đường, Lý Trường Ngôn mang theo vẻ tiều tuỵ xuống xe.
Lâm Hiên thấy anh ta thì nhíu mày, anh nhớ là Lý Trường Ngôn từng buông những lời tàn nhẫn, nên giờ thấy người, anh biết người tới không có ý tốt.
Lý Trường Ngôn gộp ba bước thành hai tới trước mặt Lâm Hiên, khi Lâm Hiên cho rằng đối phương sắp hung hăng mắng chửi mình thì anh ta lại quỳ xuống trước mặt anh.
“Bốp bốp!”
Lý Trường Ngôn quỳ xuống rồi tự tát mình mấy cái: “Cậu Lâm, là tôi có mắt không tròng, không thấy núi Thái Sơn nên làm mích lòng cậu, tôi không nên nói ra những lời uy hiếp kia. Tôi biết mình sai rồi, xin cậu khoan dung độ lượng tha cho tôi một mạng, tha cho nhà họ Lý chúng tôi một lần!”
“Trong tấm thẻ này có 30 triệu, mật mã là sáu số 6, là quà tạ lỗi cho cậu Lâm, tôi mà biết cậu Lâm lợi hại như vậy, dù bị đánh chết, tôi cũng không dám bất kính với cậu!”
Lâm Hiên ngẩn ra, hôm qua anh ta còn kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại như con gà con, quỳ gối xin lỗi mình, còn đưa tiền tạ tội nữa.
“Có phải anh bị cửa kẹp đầu không?”, Lâm Hiên không khỏi hỏi.
Lý Trường Ngôn không dám nhiều lời, dùng hai tay nâng tấm thẻ: “Lâm Hiên, tôi biết lời nói của mình hôm qua rất quá đáng, nhưng tôi biết mình sai rồi, mong cậu nhận 30 triệu này”.
Hiện tại Lâm Hiên cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, tự dưng Lý Trường Ngôn lại chạy tới xin lỗi mình, còn đưa tiền nữa.
Nhưng mà cho tiền thì cớ gì không lấy! Lâm Hiên nhận lấy cất thẻ đi: “Biết sai mà sửa là điều thiện nhất trên đời, lần sau nhớ cẩn trọng một chút!”
Nghe anh nói thế, Lý Trường Ngôn kích động gật đầu: “Nói vậy là cậu Lâm tha thứ cho tôi rồi?”
“Tha thứ!”, tuy Lâm Hiên không biết là sợi dây thần kinh nào của Lý Trường Ngôn bị chạm nhưng dù gì giữa họ cũng chẳng có thù oán sâu nặng gì, Lý Trường Ngôn mang theo 30 triệu để xin lỗi, chẳng có lý do gì mà không tha thứ.
Lý Trường Ngôn vui mừng: “Cảm ơn cậu Lâm, chúc cậu bình an muôn đời trong ánh sáng của mười phương chư Phật!”
Nói xong anh ta mới cẩn thận đứng lên rời đi như sợ mình bước chậm chút thôi là mạo phạm Lâm Hiên.
Nhìn theo bóng lưng Lý Trường Ngôn, Lâm Hiên lắc đầu, hành động của người này đúng là khó hiểu nhưng chuyện này là chuyện tốt đối với Lâm Hiên.
Sau đó, Lâm Hiên lấy di động ra gọi cho tên mắt chột: “Tôi đang ở cổng Thanh Sơn Phượng Cư, anh cho người tới đón tôi!”
Tên mắt chột nghe thấy giọng của Lâm Hiên thì kích động: “Vâng, anh chờ chút, tôi tới ngay!”
Không bao lâu sau, một chiếc Toyota bá đạo đậu bên cạnh Lâm Hiên, tên mắt chột khách sáo tới trước mặt anh.
“Anh Lâm, chỉ có một mình anh thôi à?”, tên mắt chột nhìn quanh, không thấy thêm ai khác.
“Tôi đi trước xem thế nào!”, Lâm Hiên biết mặt chột cho rằng sau lưng anh còn cao nhân chỉ bảo.
Lời này vừa dứt, Lâm Hiên bắt đầu điều phối nước thuốc để tắm.
“Bác gái, bác xem cho kỹ nhé, 30 ngày đầu thì ngày nào cũng phải điều chế nước tắm cho ông chủ Tô theo công thức này!”
Lâm Hiên vừa nói ra công thức đơn thuốc đông y vừa pha nước tắm.
La Xuân Uyển, Tô Huệ Chi, Tiêu Thiên Hàn nhìn chằm chằm Lâm Hiên, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Lâm Hiên phối xong nước tắm thì đích thân nâng Tô Trường Lan bỏ vào trong bồn.
“Mỗi lần ngâm thế này thì cứ khoảng 45 phút là được, tháng đầu tiên ngâm thuốc tắm là để khơi thông kinh mạch, giúp tăng hoạt tính cho tế bào!”
La Xuân Uyển không ngừng gật đầu: “Được, cảm ơn cậu, hay là cậu ở lại ăn bữa cơm?”
Thái độ của La Xuân Uyển hôm qua và hôm nay đã hoàn toàn khác hẳn.
Lâm Hiên cũng không từ chối, sau khi ăn cơm ở nhà Tô Huệ Chi xong thì anh mới rời đi.
Thấy Lâm Hiên rời đi, Tô Huệ Chi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng không nói thành lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiên rời khỏi nhà, Tô Huệ Chi, khi mới tới cổng của khu nha, một chiếc Audi màu đen chợt dừng ở ven đường, Lý Trường Ngôn mang theo vẻ tiều tuỵ xuống xe.
Lâm Hiên thấy anh ta thì nhíu mày, anh nhớ là Lý Trường Ngôn từng buông những lời tàn nhẫn, nên giờ thấy người, anh biết người tới không có ý tốt.
Lý Trường Ngôn gộp ba bước thành hai tới trước mặt Lâm Hiên, khi Lâm Hiên cho rằng đối phương sắp hung hăng mắng chửi mình thì anh ta lại quỳ xuống trước mặt anh.
“Bốp bốp!”
Lý Trường Ngôn quỳ xuống rồi tự tát mình mấy cái: “Cậu Lâm, là tôi có mắt không tròng, không thấy núi Thái Sơn nên làm mích lòng cậu, tôi không nên nói ra những lời uy hiếp kia. Tôi biết mình sai rồi, xin cậu khoan dung độ lượng tha cho tôi một mạng, tha cho nhà họ Lý chúng tôi một lần!”
“Trong tấm thẻ này có 30 triệu, mật mã là sáu số 6, là quà tạ lỗi cho cậu Lâm, tôi mà biết cậu Lâm lợi hại như vậy, dù bị đánh chết, tôi cũng không dám bất kính với cậu!”
Lâm Hiên ngẩn ra, hôm qua anh ta còn kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại như con gà con, quỳ gối xin lỗi mình, còn đưa tiền tạ tội nữa.
“Có phải anh bị cửa kẹp đầu không?”, Lâm Hiên không khỏi hỏi.
Lý Trường Ngôn không dám nhiều lời, dùng hai tay nâng tấm thẻ: “Lâm Hiên, tôi biết lời nói của mình hôm qua rất quá đáng, nhưng tôi biết mình sai rồi, mong cậu nhận 30 triệu này”.
Hiện tại Lâm Hiên cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, tự dưng Lý Trường Ngôn lại chạy tới xin lỗi mình, còn đưa tiền nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cho tiền thì cớ gì không lấy! Lâm Hiên nhận lấy cất thẻ đi: “Biết sai mà sửa là điều thiện nhất trên đời, lần sau nhớ cẩn trọng một chút!”
Nghe anh nói thế, Lý Trường Ngôn kích động gật đầu: “Nói vậy là cậu Lâm tha thứ cho tôi rồi?”
“Tha thứ!”, tuy Lâm Hiên không biết là sợi dây thần kinh nào của Lý Trường Ngôn bị chạm nhưng dù gì giữa họ cũng chẳng có thù oán sâu nặng gì, Lý Trường Ngôn mang theo 30 triệu để xin lỗi, chẳng có lý do gì mà không tha thứ.
Lý Trường Ngôn vui mừng: “Cảm ơn cậu Lâm, chúc cậu bình an muôn đời trong ánh sáng của mười phương chư Phật!”
Nói xong anh ta mới cẩn thận đứng lên rời đi như sợ mình bước chậm chút thôi là mạo phạm Lâm Hiên.
Nhìn theo bóng lưng Lý Trường Ngôn, Lâm Hiên lắc đầu, hành động của người này đúng là khó hiểu nhưng chuyện này là chuyện tốt đối với Lâm Hiên.
Sau đó, Lâm Hiên lấy di động ra gọi cho tên mắt chột: “Tôi đang ở cổng Thanh Sơn Phượng Cư, anh cho người tới đón tôi!”
Tên mắt chột nghe thấy giọng của Lâm Hiên thì kích động: “Vâng, anh chờ chút, tôi tới ngay!”
Không bao lâu sau, một chiếc Toyota bá đạo đậu bên cạnh Lâm Hiên, tên mắt chột khách sáo tới trước mặt anh.
“Anh Lâm, chỉ có một mình anh thôi à?”, tên mắt chột nhìn quanh, không thấy thêm ai khác.
“Tôi đi trước xem thế nào!”, Lâm Hiên biết mặt chột cho rằng sau lưng anh còn cao nhân chỉ bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro