Trần Thiết Hải phách lối
Kiều Phi
2024-07-14 22:39:27
"Mẹ nó, anh còn hống hách như vậy, để tôi xem sau này anh còn ngông cuồng được như thế hay không!" Trần Thiết Hải giận dữ gầm lên, hôm nay anh ta bị Lâm Hiên đánh nên cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Lâm Hiên nhanh chóng cúp điện thoại rồi phát hiện Tiêu Thiên Hàn đang đứng bên cạnh mình.
"Cậu Lâm cần giúp gì không?" Tiêu Thiên Hàn khách sáo hỏi hắn, ông ta chỉ nghe Lâm Hiên nói ngắn gọn nhưng cũng biết Lâm Hiên có thể đang gặp phiền phức nào đó.
"Tiêu Thiên Hàn tôi ở thành phố An Giang này cũng có chút thế lực, nếu cậu cần tôi giúp gì thì tôi sẽ dốc toàn lực."
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Em gái tôi bị người khác bắt cóc."
'Thêm một người cũng như thêm một phần sức mạnh, hơn nữa Tiêu Thiên Hàn cũng từng lăn lộn trên thương trường nên chắc chắn ông ta sẽ có nhiều kinh nghiệm xử lý chuyện như thế này.
"Lý Trường Ngôn?" Tiêu Thiên Hàn theo bản năng hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Là Trần Thiết Hải, em trai người yêu cũ của tôi."
"Trần Thiết Hải yêu cầu tôi đến một mình nên tôi sẽ đi trước."
"Hổ Tử, đưa cậu Lâm qua đó, nhớ phải bảo vệ cậu Lâm thật tốt." Tiêu Thiên Hàn chỉ đạo.
"Vâng ạ." Hổ Tử lập tức mở cửa, mời Lâm Hiên lên xe, nhanh chóng đưa hẳn đi.
Ngoại ô phía Đông, nhà máy gạch Hồng Nham.
Hổ Tử dừng xe trước cửa nhà máy, phía bên ngoài còn có mấy tên côn đồ.
"Lâm Hiên, không phải đã nói mày phải tới một mình sao?" Trần Thiết Hải liếc nhìn Hổ Tử đứng kế bên Lâm Hiên, ánh mắt anh ta có mấy phần âm trầm.
"Chỉ là tài xế thôi mà đã khiến cậu sợ đến vậy?" Sau khi Lâm Hiên xuống xe đã nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: "Em gái tôi đâu?"
"Em gái mày đang ở trong nhà máy. Nếu muốn đưa em gái mày đi thì mày lập tức quỳ xuống cầu xin tao, hơn nữa phải ký tên lên bản thỏa thuận này."
Trần Thiết Hải ném cho Lâm Hiên một bản thỏa thuận, giống y như đúc với bản thỏa thuận vào buổi trưa hôm nay.
Lâm Tư Phong không quỳ cũng không ký tên mà chỉ lạnh lùng nói: "Tôi phải thấy em gái tôi trước."
Trần Thiết Hải hừ lạnh một tiếng rồi mỉa mai nói: "Lâm Hiên, phiền mày làm rõ tình huống hiện tại, anh bây giờ có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?"
"Bây giờ mày nên ngoan ngoãn quỳ xuống rồi ký lên bản thỏa thuận này, nói không chừng tao còn có thể giảm bớt chút đau đớn về thể xác cho em gái mày!"
Lâm Hiên nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, bước nhanh, mang theo gió lớn, tới trước mặt Trần Thiết Hải rồi đấm mạnh lên mặt anh ta.
"Am Trần Thiết Hải đau đến thét lên, che mặt lùi về phía sau
Lâm Hiên tiến lên lần nữa, bắt lấy cổ tay của Trần Thiết Hải dùng sức bẻ gãy.
"Aaa!"
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo truyền tới, Trân Thiết Hải đau đến mức la hét không ngừng nói: "Lâm Hiên, tên điên này, mau buông ông đây ra."
Lâm Hiên vẫn đứng im không nhúc nhích rồi lạnh lùng nói: "Dẫn tôi đi gặp em gái."
"Lâm Hiên, mày năm mơ đi, tao... A a al" Trần Thiết Hải còn chưa nói hết câu thì Lâm Hiên đã tăng thêm lực trên tay khiến Trần Thiết Hải kêu rên không ngừng.
Mấy tên thuộc hạ của Trần Thiết Hải muốn đi đến giúp một tay, Lâm Hiên không hề để tâm đến, năm cây châm bạc bay ra, trong nháy mắt, những tên côn đồ này hệt như Lý Trường Ngôn khi ấy, cơ thể bắt đầu run rẩy dữ dội, miệng sùi bọt mép, tay chân co quäp.
"Lâm... Hiên, rốt cuộc mày đã làm gì anh em của tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay anh Độc Nhãn cũng ở đây, mày đừng nghĩ chỉ có vậy đã có thể đưa em gái mày đi."
Lâm Hiên không quan tâm đến lời Trần Thiết Hải mà kéo. anh ta vào trong nhà máy.
Mấy tên côn đồ trong nhà máy gạch vốn dĩ còn đang chờ Trần Thiết Hải giải quyết Lâm Hiên, nhưng cuối cùng thấy Lâm Hiên kéo Trần Thiết Hải đi vào.
Sau khi Lâm Hiên đi vào thì thấy Lâm Thanh Thanh đang bị trói.
Miệng của Lâm Thanh Thanh bị bịt lại, lúc thấy Lâm Hiên. tới thì vội vàng kêu lên.
Lâm Hiên nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện phía trên là tên mắt chột kia.
Mà Trần Thiết Hải sau khi thấy tên mắt chột thì kích động kêu to: "Đại ca, đại ca cứu em, tên nhóc Lâm Hiên này chỉ biết mưu hèn kế bẩn đánh lén em."
Tên mắt chột lạnh nhạt nhìn lướt qua Trần Thiết Hải, nói "Đồ vô dụng, nhiều người như vậy mà có mỗi tên Lâm Hiên cũng giải quyết không xong."
Lâm Hiên nhanh chóng cúp điện thoại rồi phát hiện Tiêu Thiên Hàn đang đứng bên cạnh mình.
"Cậu Lâm cần giúp gì không?" Tiêu Thiên Hàn khách sáo hỏi hắn, ông ta chỉ nghe Lâm Hiên nói ngắn gọn nhưng cũng biết Lâm Hiên có thể đang gặp phiền phức nào đó.
"Tiêu Thiên Hàn tôi ở thành phố An Giang này cũng có chút thế lực, nếu cậu cần tôi giúp gì thì tôi sẽ dốc toàn lực."
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Em gái tôi bị người khác bắt cóc."
'Thêm một người cũng như thêm một phần sức mạnh, hơn nữa Tiêu Thiên Hàn cũng từng lăn lộn trên thương trường nên chắc chắn ông ta sẽ có nhiều kinh nghiệm xử lý chuyện như thế này.
"Lý Trường Ngôn?" Tiêu Thiên Hàn theo bản năng hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Là Trần Thiết Hải, em trai người yêu cũ của tôi."
"Trần Thiết Hải yêu cầu tôi đến một mình nên tôi sẽ đi trước."
"Hổ Tử, đưa cậu Lâm qua đó, nhớ phải bảo vệ cậu Lâm thật tốt." Tiêu Thiên Hàn chỉ đạo.
"Vâng ạ." Hổ Tử lập tức mở cửa, mời Lâm Hiên lên xe, nhanh chóng đưa hẳn đi.
Ngoại ô phía Đông, nhà máy gạch Hồng Nham.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hổ Tử dừng xe trước cửa nhà máy, phía bên ngoài còn có mấy tên côn đồ.
"Lâm Hiên, không phải đã nói mày phải tới một mình sao?" Trần Thiết Hải liếc nhìn Hổ Tử đứng kế bên Lâm Hiên, ánh mắt anh ta có mấy phần âm trầm.
"Chỉ là tài xế thôi mà đã khiến cậu sợ đến vậy?" Sau khi Lâm Hiên xuống xe đã nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: "Em gái tôi đâu?"
"Em gái mày đang ở trong nhà máy. Nếu muốn đưa em gái mày đi thì mày lập tức quỳ xuống cầu xin tao, hơn nữa phải ký tên lên bản thỏa thuận này."
Trần Thiết Hải ném cho Lâm Hiên một bản thỏa thuận, giống y như đúc với bản thỏa thuận vào buổi trưa hôm nay.
Lâm Tư Phong không quỳ cũng không ký tên mà chỉ lạnh lùng nói: "Tôi phải thấy em gái tôi trước."
Trần Thiết Hải hừ lạnh một tiếng rồi mỉa mai nói: "Lâm Hiên, phiền mày làm rõ tình huống hiện tại, anh bây giờ có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?"
"Bây giờ mày nên ngoan ngoãn quỳ xuống rồi ký lên bản thỏa thuận này, nói không chừng tao còn có thể giảm bớt chút đau đớn về thể xác cho em gái mày!"
Lâm Hiên nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, bước nhanh, mang theo gió lớn, tới trước mặt Trần Thiết Hải rồi đấm mạnh lên mặt anh ta.
"Am Trần Thiết Hải đau đến thét lên, che mặt lùi về phía sau
Lâm Hiên tiến lên lần nữa, bắt lấy cổ tay của Trần Thiết Hải dùng sức bẻ gãy.
"Aaa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo truyền tới, Trân Thiết Hải đau đến mức la hét không ngừng nói: "Lâm Hiên, tên điên này, mau buông ông đây ra."
Lâm Hiên vẫn đứng im không nhúc nhích rồi lạnh lùng nói: "Dẫn tôi đi gặp em gái."
"Lâm Hiên, mày năm mơ đi, tao... A a al" Trần Thiết Hải còn chưa nói hết câu thì Lâm Hiên đã tăng thêm lực trên tay khiến Trần Thiết Hải kêu rên không ngừng.
Mấy tên thuộc hạ của Trần Thiết Hải muốn đi đến giúp một tay, Lâm Hiên không hề để tâm đến, năm cây châm bạc bay ra, trong nháy mắt, những tên côn đồ này hệt như Lý Trường Ngôn khi ấy, cơ thể bắt đầu run rẩy dữ dội, miệng sùi bọt mép, tay chân co quäp.
"Lâm... Hiên, rốt cuộc mày đã làm gì anh em của tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay anh Độc Nhãn cũng ở đây, mày đừng nghĩ chỉ có vậy đã có thể đưa em gái mày đi."
Lâm Hiên không quan tâm đến lời Trần Thiết Hải mà kéo. anh ta vào trong nhà máy.
Mấy tên côn đồ trong nhà máy gạch vốn dĩ còn đang chờ Trần Thiết Hải giải quyết Lâm Hiên, nhưng cuối cùng thấy Lâm Hiên kéo Trần Thiết Hải đi vào.
Sau khi Lâm Hiên đi vào thì thấy Lâm Thanh Thanh đang bị trói.
Miệng của Lâm Thanh Thanh bị bịt lại, lúc thấy Lâm Hiên. tới thì vội vàng kêu lên.
Lâm Hiên nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện phía trên là tên mắt chột kia.
Mà Trần Thiết Hải sau khi thấy tên mắt chột thì kích động kêu to: "Đại ca, đại ca cứu em, tên nhóc Lâm Hiên này chỉ biết mưu hèn kế bẩn đánh lén em."
Tên mắt chột lạnh nhạt nhìn lướt qua Trần Thiết Hải, nói "Đồ vô dụng, nhiều người như vậy mà có mỗi tên Lâm Hiên cũng giải quyết không xong."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro