Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)
Đa Tài Không Sợ...
2024-11-21 09:00:32
Thông qua cuộc trò chuyện với sự tò mò của đám người, Tần Hà lại lấy được một tin tức quan trọng.
Thiêu thi đường thứ hai của Phi Ngư Vệ, thật ra là trấn thi đường.
Nằm ở ngay phía sau cánh cửa sắt lớn vừa dày vừa nặng bên trong thiêu thi đường kia, nghe nói trong đó trấn áp thi thể mà thiêu thi đường nung không chảy, không biết đã gom lại bao nhiêu năm, càng không rõ số lượng.
Mấy tên thợ thiêu thi nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, còn Tần Hà nghe xong thì tim đập rộn lên.
Có cơ hội cũng phải đi tìm hiểu thực hư.
Sau đó, mấy tên thợ thiêu thi cũng không tiếp tục trò chuyện nữa, căng da bụng trùng da mắt, bắt đầu buồn ngủ ngáp liên hồi.
Không biết là ai bắt đầu ngáy trước tiên, qua thời gian mười mấy hơi thở, tất cả đều đã nằm xuống, rất nhanh tiếng ngáy rung trời.
Tần Hà đứng dậy, lần lượt đá đá thử từng người, toàn bộ đều y như lợn chết.
Thấy vậy, Tần Hà nhặt một cọng rơm dưới nền đất lên, đi đến cửa, đâm vào ổ khoá rồi vặn vặn vài cái, “lạch cạch” một tiếng, khoá đã mở ra.
Thuật mở khoá: Một sợi mì có thể mở ra tất cả mọi khoá trên thế giới.
Kỹ năng để dành được đến đây đã phát huy ra tác dụng, cái này gọi là đa tài không sợ thiệt.
Tần Hà ra khỏi gian tù rồi lại đem cửa khoá lại, rồi đi về phía cửa đá thiêu thi đường.
Vào lúc đám người đang nói chuyện trời đất, ba tên quan thiêu thi ở lại trông coi cũng rời đi.
Hiện tại phòng thiêu thi không có một ai.
Đi đến cửa, Tần Hà quan sát cánh cửa đá một chút, không khỏi mừng rỡ.
Phía dưới lại có khe hở, không có khít chặt!
Trông có vẻ như là do bộ phận lâu năm không được bảo trì, bị chệch vị trí.
Tần Hà dùng sức thử nâng cửa đá lên, phát hiện nó không hề nhúc nhích chút nào, loại cửa đá này không phải một người là có thể di chuyển được, dù là Tần Hà đã sắp đạt đến tám mươi năm nội kình.
Nhưng mà cái này không làm khó được Tần Hà.
Súc cốt công: Khi ngươi cần, gân cốt da thịt của ngươi sẽ mềm mại như bông.
Bông, khe hở nào cũng có thể chui vào, khe hở quá nhỏ thì cùng lắm là tốn công hơn một chút.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, bắt đầu từ cánh tay, Tần Hà đã biến thành một lát bánh mì, rồi chầm chậm “chảy” vào khe hở dưới cánh cửa đá.
Lần nữa tiến vào thiêu thi đường, Tần Hà xém cười to ba tiếng.
Tất cả phòng thiêu thi đều trống không, thi thể thì đặt ngay ở chính giữa, càng quan trọng chính là, chỉ có một mình mình.
Tần Hà cảm giác mình giống như Đế Vương đang bước vào hậu cung, muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó.
“Ba ngàn mỹ nữ”, quân nhiệm hái.
Không có bất cứ do dự nào, Tần Hà từ khu vực giữa bắt đầu, ngoại trừ hai cái quan tài chính giữa, nâng từng bộ, từng bộ thi thể vào lò, thưởng cho mỗi bộ thi thể năm cây đinh trấn thi, mở ra nắp lửa liền bắt đầu đốt.
Một bộ, hai bộ... Năm bộ.... Mười bộ.... Hai mươi bộ.... Hai mươi tám bộ!!
Ba mươi gian phòng thiêu thi, chỉ để dành hai gian cho hai cái quan tài kia, còn lại toàn bộ đã lấp đầy.
Cảnh tượng đó, hoành tráng.
Một người đốt hai mươi tám bộ thi thể, chuyện từ trước đến nay chưa từng có.
Nhưng mà cũng có chút tệ đoan, bởi vì Tần Hà không thể canh giữ hết từng bộ, nên có vài thi thể bắt đầu không chịu yên, đốt cháy bùa trấn thi còn run rẩy thi thể, còn thiếu là chưa có ngồi dậy.
Cực kỳ không có thể diện, cũng cực kỳ không nể mặt.
Tần Hà xem ra, đây là muốn cự tuyệt còn ra vẻ mời chào? Đinh trấn thi thưởng cho chưa đủ?
Được, vậy thì lại thưởng thêm năm cây, không đủ lại thưởng thêm... Cứ thưởng cho đến khi ngươi ngại ngùng tự mình nằm ngửa ra mới thôi.
“Đế Vương”, chính là ngang ngược như vậy đấy.
Trong túi ít nhất có năm trăm cây đinh trấn thi, đủ thưởng.
Thưởng chừng hơn cây đinh trấn thi, Tần Hà mới trấn cho đám thi thể run rẩy này ngoan lại, tất cả tuần tự mà làm.
Sau đó, Tần Hà đem tầm mắt dời về phía hai bộ quan tài kia.
Đến phần đặc sắc nhất.
Hai bộ quan tài, một cái dán đầy bùa trấn thi, một cái thì bị trói bằng dây xích sắt lớn màu đen, khắp quan tài đều khắc chữ tỉ mỉ, cẩn thận nhìn kỹ có thể khiến người ta choáng váng, cảm giác như trọng tâm lùi lại, có xúc động muốn ngã về phía quan tài.
Tần Hà càng nhìn càng hài lòng, càng xem càng ưa thích.
Nghĩ nghĩ, hắn quyết định đối phó với bộ quan tài chỉ dán bùa trấn thi kia trước.
Trước khó sau dễ, luyện tay chút rồi nói tiếp.
Tìm cái xà beng, thọc mạnh vào kẽ, nạy nắp quan tài đã đóng đinh lên, rồi lại từ từ đẩy nắp quan tài ra.
Vừa đẩy được một góc, một túm lông trắng thật dài đã cuốn ra, tinh mịn giống như sợi chân khuẩn của nấm mốc đậu phụ, mang theo một luồng thi khí nồng đậm lao thẳng vào mặt Tần Hà.
“Hỗn xược!”
Tần Hà quát khẽ, nội kình cùng phát lực cùng chấn động, chống đỡ luồng thi khí này, ngón tay búng một cái lập tức bắn bay nắp quan tài, tiện tay hất lên, năm mươi cây đinh trấn thi đã “sưu” một tiếng hung hăng đóng vào bên trong quan tài.
Vô ảnh thủ, khi ngài hết sức chuyên chú, tốc độ tay của ngài nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Thuật phi châm: Phi châm thiện xạ, bách phát bách trúng.
Hai kỹ năng kết hợp với gần tám mươi năm nội kình, đó chính là bạo vũ lê hoa châm, nhanh chóng sắc bén, một chiêu chế địch.
“Xì xì xì......”
Một trận âm thanh sắt đỏ đốt thịt vang lên, trong quan tài lập tức bốc lên khí đen, lông dài trên thi thể tức khắc hỗn loạn cuốn bừa vào nhau, còn có tiếng gào thét giống như dã thú phát ra.
Lại là một bộ mao cương.
Đường đường chính chính là một loại cương thi, phải là thi thể có oán khí, lệ khí cực nặng dưới cơ duyên trùng hợp mới có thể hoá thành.
Đừng thấy Tần Hà đối phó nhẹ nhàng, đó là có đèn nhiếp phách cộng thêm bật hack, nếu là bộ mao cương này ở bên ngoài, vậy nhất định là một trận gió tanh mưa máu.
Cương thi đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, cho dù là cường giả nội kình cũng không thể chiếm hời, nhất định phải có vật trấn thi thật mạnh.
Tần Hà thấy vậy, hơi vung tay lại là hai mươi cây đinh trấn thi đi vào.
Tiếng gào rống của mao cương liền dần dần nhỏ lại, chẳng bao lâu sau đã yên tĩnh, lông cứng dài bất chợt rũ xuống, lộ ra hình dạng chân thật không ngờ lại là một ông lão, không biết gặp phải chuyện gì mà oán khí cùng lệ khí lại nhiều như vậy.
Tần Hà không dám coi thường, không lựa chọn ôm lấy thi thể, mà là lấy ra kẹp khoá cổ, một tay kẹp lấy mao cương ra khỏi quan tài, ném vào lò đốt xác.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền.
Mở ra nắp lửa, ngọn lửa chí dương đã mau chóng đốt lông cứng thành khói xanh, Tần Hà cũng nhìn rõ được toàn bộ thi thể.
Là cương thi không thể nghi ngờ, hai cái răng cương thi thật dài đã sắp dài đến cằm.
Vóc dáng ông lão thấp bé, thoáng nhìn qua giống như người lùn, mặc một bộ áo liệm màu tím rất trang trọng, chắc là xuất thân từ nhà phú quý.
Lửa cháy rừng rực, mặc dù cương thi không chuyển động, nhưng vẫn luôn phản kháng.
Bảy tấm bùa trấn thi dán ngoài phòng thiêu thi, một tấm rồi lại một tấm bốc cháy, hoá thành tro tàn.
Tần Hà lại thưởng cho nó một cây đinh trấn thi vào ngay giữa ấn đường, mới bảo vệ được một tấm cuối cùng.
Thi thể này rất khó đốt, thời gian khoảng chừng nửa nén hương, mới miễn cưỡng đốt được làn da của thi thể.
Tần Hà không chờ đợi quá lâu, xác nhận thi thể yên tĩnh liền lập tức đi đến trước cái quan tài thứ hai.
Cái này, mới thật sự là áp trục.
Thiêu thi đường thứ hai của Phi Ngư Vệ, thật ra là trấn thi đường.
Nằm ở ngay phía sau cánh cửa sắt lớn vừa dày vừa nặng bên trong thiêu thi đường kia, nghe nói trong đó trấn áp thi thể mà thiêu thi đường nung không chảy, không biết đã gom lại bao nhiêu năm, càng không rõ số lượng.
Mấy tên thợ thiêu thi nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, còn Tần Hà nghe xong thì tim đập rộn lên.
Có cơ hội cũng phải đi tìm hiểu thực hư.
Sau đó, mấy tên thợ thiêu thi cũng không tiếp tục trò chuyện nữa, căng da bụng trùng da mắt, bắt đầu buồn ngủ ngáp liên hồi.
Không biết là ai bắt đầu ngáy trước tiên, qua thời gian mười mấy hơi thở, tất cả đều đã nằm xuống, rất nhanh tiếng ngáy rung trời.
Tần Hà đứng dậy, lần lượt đá đá thử từng người, toàn bộ đều y như lợn chết.
Thấy vậy, Tần Hà nhặt một cọng rơm dưới nền đất lên, đi đến cửa, đâm vào ổ khoá rồi vặn vặn vài cái, “lạch cạch” một tiếng, khoá đã mở ra.
Thuật mở khoá: Một sợi mì có thể mở ra tất cả mọi khoá trên thế giới.
Kỹ năng để dành được đến đây đã phát huy ra tác dụng, cái này gọi là đa tài không sợ thiệt.
Tần Hà ra khỏi gian tù rồi lại đem cửa khoá lại, rồi đi về phía cửa đá thiêu thi đường.
Vào lúc đám người đang nói chuyện trời đất, ba tên quan thiêu thi ở lại trông coi cũng rời đi.
Hiện tại phòng thiêu thi không có một ai.
Đi đến cửa, Tần Hà quan sát cánh cửa đá một chút, không khỏi mừng rỡ.
Phía dưới lại có khe hở, không có khít chặt!
Trông có vẻ như là do bộ phận lâu năm không được bảo trì, bị chệch vị trí.
Tần Hà dùng sức thử nâng cửa đá lên, phát hiện nó không hề nhúc nhích chút nào, loại cửa đá này không phải một người là có thể di chuyển được, dù là Tần Hà đã sắp đạt đến tám mươi năm nội kình.
Nhưng mà cái này không làm khó được Tần Hà.
Súc cốt công: Khi ngươi cần, gân cốt da thịt của ngươi sẽ mềm mại như bông.
Bông, khe hở nào cũng có thể chui vào, khe hở quá nhỏ thì cùng lắm là tốn công hơn một chút.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, bắt đầu từ cánh tay, Tần Hà đã biến thành một lát bánh mì, rồi chầm chậm “chảy” vào khe hở dưới cánh cửa đá.
Lần nữa tiến vào thiêu thi đường, Tần Hà xém cười to ba tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả phòng thiêu thi đều trống không, thi thể thì đặt ngay ở chính giữa, càng quan trọng chính là, chỉ có một mình mình.
Tần Hà cảm giác mình giống như Đế Vương đang bước vào hậu cung, muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó.
“Ba ngàn mỹ nữ”, quân nhiệm hái.
Không có bất cứ do dự nào, Tần Hà từ khu vực giữa bắt đầu, ngoại trừ hai cái quan tài chính giữa, nâng từng bộ, từng bộ thi thể vào lò, thưởng cho mỗi bộ thi thể năm cây đinh trấn thi, mở ra nắp lửa liền bắt đầu đốt.
Một bộ, hai bộ... Năm bộ.... Mười bộ.... Hai mươi bộ.... Hai mươi tám bộ!!
Ba mươi gian phòng thiêu thi, chỉ để dành hai gian cho hai cái quan tài kia, còn lại toàn bộ đã lấp đầy.
Cảnh tượng đó, hoành tráng.
Một người đốt hai mươi tám bộ thi thể, chuyện từ trước đến nay chưa từng có.
Nhưng mà cũng có chút tệ đoan, bởi vì Tần Hà không thể canh giữ hết từng bộ, nên có vài thi thể bắt đầu không chịu yên, đốt cháy bùa trấn thi còn run rẩy thi thể, còn thiếu là chưa có ngồi dậy.
Cực kỳ không có thể diện, cũng cực kỳ không nể mặt.
Tần Hà xem ra, đây là muốn cự tuyệt còn ra vẻ mời chào? Đinh trấn thi thưởng cho chưa đủ?
Được, vậy thì lại thưởng thêm năm cây, không đủ lại thưởng thêm... Cứ thưởng cho đến khi ngươi ngại ngùng tự mình nằm ngửa ra mới thôi.
“Đế Vương”, chính là ngang ngược như vậy đấy.
Trong túi ít nhất có năm trăm cây đinh trấn thi, đủ thưởng.
Thưởng chừng hơn cây đinh trấn thi, Tần Hà mới trấn cho đám thi thể run rẩy này ngoan lại, tất cả tuần tự mà làm.
Sau đó, Tần Hà đem tầm mắt dời về phía hai bộ quan tài kia.
Đến phần đặc sắc nhất.
Hai bộ quan tài, một cái dán đầy bùa trấn thi, một cái thì bị trói bằng dây xích sắt lớn màu đen, khắp quan tài đều khắc chữ tỉ mỉ, cẩn thận nhìn kỹ có thể khiến người ta choáng váng, cảm giác như trọng tâm lùi lại, có xúc động muốn ngã về phía quan tài.
Tần Hà càng nhìn càng hài lòng, càng xem càng ưa thích.
Nghĩ nghĩ, hắn quyết định đối phó với bộ quan tài chỉ dán bùa trấn thi kia trước.
Trước khó sau dễ, luyện tay chút rồi nói tiếp.
Tìm cái xà beng, thọc mạnh vào kẽ, nạy nắp quan tài đã đóng đinh lên, rồi lại từ từ đẩy nắp quan tài ra.
Vừa đẩy được một góc, một túm lông trắng thật dài đã cuốn ra, tinh mịn giống như sợi chân khuẩn của nấm mốc đậu phụ, mang theo một luồng thi khí nồng đậm lao thẳng vào mặt Tần Hà.
“Hỗn xược!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hà quát khẽ, nội kình cùng phát lực cùng chấn động, chống đỡ luồng thi khí này, ngón tay búng một cái lập tức bắn bay nắp quan tài, tiện tay hất lên, năm mươi cây đinh trấn thi đã “sưu” một tiếng hung hăng đóng vào bên trong quan tài.
Vô ảnh thủ, khi ngài hết sức chuyên chú, tốc độ tay của ngài nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Thuật phi châm: Phi châm thiện xạ, bách phát bách trúng.
Hai kỹ năng kết hợp với gần tám mươi năm nội kình, đó chính là bạo vũ lê hoa châm, nhanh chóng sắc bén, một chiêu chế địch.
“Xì xì xì......”
Một trận âm thanh sắt đỏ đốt thịt vang lên, trong quan tài lập tức bốc lên khí đen, lông dài trên thi thể tức khắc hỗn loạn cuốn bừa vào nhau, còn có tiếng gào thét giống như dã thú phát ra.
Lại là một bộ mao cương.
Đường đường chính chính là một loại cương thi, phải là thi thể có oán khí, lệ khí cực nặng dưới cơ duyên trùng hợp mới có thể hoá thành.
Đừng thấy Tần Hà đối phó nhẹ nhàng, đó là có đèn nhiếp phách cộng thêm bật hack, nếu là bộ mao cương này ở bên ngoài, vậy nhất định là một trận gió tanh mưa máu.
Cương thi đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, cho dù là cường giả nội kình cũng không thể chiếm hời, nhất định phải có vật trấn thi thật mạnh.
Tần Hà thấy vậy, hơi vung tay lại là hai mươi cây đinh trấn thi đi vào.
Tiếng gào rống của mao cương liền dần dần nhỏ lại, chẳng bao lâu sau đã yên tĩnh, lông cứng dài bất chợt rũ xuống, lộ ra hình dạng chân thật không ngờ lại là một ông lão, không biết gặp phải chuyện gì mà oán khí cùng lệ khí lại nhiều như vậy.
Tần Hà không dám coi thường, không lựa chọn ôm lấy thi thể, mà là lấy ra kẹp khoá cổ, một tay kẹp lấy mao cương ra khỏi quan tài, ném vào lò đốt xác.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền.
Mở ra nắp lửa, ngọn lửa chí dương đã mau chóng đốt lông cứng thành khói xanh, Tần Hà cũng nhìn rõ được toàn bộ thi thể.
Là cương thi không thể nghi ngờ, hai cái răng cương thi thật dài đã sắp dài đến cằm.
Vóc dáng ông lão thấp bé, thoáng nhìn qua giống như người lùn, mặc một bộ áo liệm màu tím rất trang trọng, chắc là xuất thân từ nhà phú quý.
Lửa cháy rừng rực, mặc dù cương thi không chuyển động, nhưng vẫn luôn phản kháng.
Bảy tấm bùa trấn thi dán ngoài phòng thiêu thi, một tấm rồi lại một tấm bốc cháy, hoá thành tro tàn.
Tần Hà lại thưởng cho nó một cây đinh trấn thi vào ngay giữa ấn đường, mới bảo vệ được một tấm cuối cùng.
Thi thể này rất khó đốt, thời gian khoảng chừng nửa nén hương, mới miễn cưỡng đốt được làn da của thi thể.
Tần Hà không chờ đợi quá lâu, xác nhận thi thể yên tĩnh liền lập tức đi đến trước cái quan tài thứ hai.
Cái này, mới thật sự là áp trục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro