Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)
Lại Gặp Thi Thể...
2024-11-21 09:00:32
“Đây là sao vậy?”
Ở gian ngục giam, Lý Nhị Cẩu miệng nhét đến căng phồng, miệng nói không rõ tò mò hỏi.
“Có chuyện xảy ra.”
Đào Đại Dũng rướn cổ lên nói một câu vô nghĩa.
“Chắc chắn là thi thể xảy ra vấn đề, có thể là hai cái quan tài kia, nhìn không đã rất doạ người.” Tiền Mãn Thương băn khoăn nói.
“Sẽ không dùng đến chúng ta a?”
“Xảy ra chuyện có các quan gia lớn gánh lấy, chúng ta sợ gì chứ.”
“Vẫn là không xảy ra chuyện thì tốt hơn, có chuyện xảy ra, xui xẻo chính là đám nghèo khổ chúng ta.”
Mấy tên thợ thiêu thi anh một lời tôi một câu, đều rướn dài cổ nhìn vào bên trong, nhưng lại không dám ngang nhiên xông vào.
Hiện tại, Văn Cảnh Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ đã đến, đang đằng đằng sát khí tập hợp lại, bây giờ mà ngang nhiên xông qua, không khéo lại bị coi là tội phạm vượt ngục mà chém.
Tần Hà cầm cái bánh bao cuối cùng trong tay nhét vào trong miệng, cảm thấy màn kịch vui này chẳng có gì hay, bởi vì không thể nhìn thấy vẻ mặt phong phú của bọn họ, đứng dậy duỗi ra lưng mỏi, nói với mấy người bên cạnh: “Tám chín phần mười là hôm nay chúng ta sẽ phải trở về.”
Lý Nhị Cẩu nghe vậy, “A? Bánh bao này ăn quá ngon, ta còn muốn ăn thêm vài ngày nữa đấy.”
“Ăn cái rắm nha, tình huống không đúng, chạy nhanh, mạng nhỏ quan trọng hơn.”
“Là tiếc những cái bánh bao thịt này, không được ăn nữa rồi.”
Đám thợ thiêu thi sôi nổi bày tỏ sự tiếc nuối, dù sao thịt cái thứ này, người nghèo khổ cả đời cũng khó nếm được mấy lần, ăn trấu nghẹn rau có thể lấp đầy bụng, đã coi như người dư dả.”
Giống như là để chứng thực lời nói của Tần Hà, chỉ chốc lát sau, mấy tên Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ sau khi biết cảnh báo đã giải trừ liền rời đi, Tần Hà đi tới, nói: “Chuẩn bị làm việc, hôm nay đốt xong thì các ngươi có thể trở về.”
Sáu tên thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vội vàng đổ nước, giấu bánh bao giấu bánh bao, sau khi chuẩn bị xong lại một lần nữa tiến vào thiêu thi đường.
Thi thể phủ vải liệm màu vàng đã bị đốt đi bảy tám phần, còn lại cơ bản đều là thi thể phủ vải liệm trắng.
Hết thảy như cũ, đều tự tìm thi thể để đốt.
Lần này Tần Hà lại không chọn nữa, xúc tro cốt trong phòng thiêu thi xuống, ôm bừa một bộ thi thể rồi bắt đầu đốt, ngay cả lửa cũng không ngắt, ban thưởng giảm quá nhiều, đốt vàng đốt trắng cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Trăm năm đạo hạnh, cho dù là không còn đinh trấn thi, cũng đủ khiến cho thi thể bên dưới vải liệm trắng không thể động đậy, yên tĩnh.
Tần Hà bên này yên tĩnh, nhưng không có nghĩa là năm tên thợ thiêu thi còn lại cũng đều có thể yên tĩnh.
Đấy, vừa mới mở lò, bùa trấn thi dán bên ngoài gian phòng thiêu thi của Lý Nhị Cẩu cùng hai tên thợ thiêu thi khác đã bốc cháy.
Nguỵ Vũ hùng hùng hổ hổ chạy tới, còn chưa bắt đầu giáo huấn thì bùa trấn thi chỗ Tiền Mãn Thương cũng đã bốc cháy lên.
Khiến cho Nguỵ Vũ bị chọc tức, đặc biệt là Tiền Mãn Thương, đây đã là lần thứ hai hắn ta làm cho bùa thiêu thi bốc cháy rồi.
Ba người chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Nguỵ Vũ dạy dỗ một hồi, quay đầu thấy Đồ Bách Thú ở bên kia không có mắng chửi người, lúc này mới chịu buông tha cho bọn họ, bổ sung lại trấn thi phù rồi rời đi.
Tần Hà thấy hơi kỳ quái, thi thể dưới vải liệm trắng, ở dưới đèn nhiếp phách, ngẫu nhiên có một hai tấm bùa trấn thi bị bốc cháy thì có thể hiểu được, nhưng lần này cháy mất bốn tấm, cũng có chút kỳ lạ.
Trực giác nói cho hắn biết có điều gì đó bất thường, thầm nhớ lại hình như là bốn người kia cùng chọn thi thể ở một vị trí.
Tần Hà đi về phía nơi đó, tiện tay giở ra một tấm vải liệm, mí mặt lập tức giật một cái.
Thi thể không có da mặt!
Tử trạng giống y như đúc với Mã Đồ Tử, làn da cả khuôn mặt đều bị lột mất, lít nha lít nhít phía trên là những giọt máu nhỏ đã khô cứng lại, giống như là đậu đen, thoạt nhìn rất có thể bị nhận nhầm là thi thể bị thụ hình, trên thực tế là do sự kiện linh dị gây ra.
Trước đây mình đốt Mã Đồ Tử, Mã Đồ Tử giãy dụa cũng là cực kỳ dữ dội.
Còn hung thủ, là một chiếc khăn tay, mặt trên có một cái đầu quỷ mọc răng nanh màu đỏ như máu, lần đầu tiên xuất hiện là ở trong tay của nữ thi áo đỏ.
Sự kiện đó Tần Hà cũng đã gần quên đi rồi, lại chẳng thể ngờ rằng, sự kiện linh dị đó vẫn chưa hề kết thúc, hơn nữa rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng.
Cũng không biết là những thi thể này được đưa từ đâu đến.
Tần Hà kiểm tra một chút, phát hiện bên cạnh còn có một bộ, cộng thêm bốn bộ đang đốt.
Tổng cộng là sáu bộ.
“Ngươi từng gặp qua thi thể như vậy?”
Bất thình lình bên người truyền đến một tiếng nói.
Tần Hà ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt mới Nguỵ Vũ.
“Bẩm quan gia, chưa từng thấy qua.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, thầm nghĩ sơ suất rồi, thất thần suy tư, ngay cả có người đi đến cũng không phát hiện ra.
Kể từ lần thứ nhất phát hiện ra hắn ôm một bộ thi thể ở dưới vải liệm màu vàng đi, Nguỵ Vũ đã luôn chú ý đến hắn, Tần Hà cũng biết, nhưng lúc đó vì phần thưởng, không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ tai hoạ ngầm đã đến.
Tần Hà không thích bị người khác chú ý, hắn chỉ muốn yên yên ổn ổn mà đốt xác lấy phần thưởng.
Bị chú ý thường thường sẽ mang ý nghĩ có phiền phức, Tần Hà thì rất ghét phiền phức.
Khoé miệng Nguỵ Vũ hơi hơi nhếch lên, mang theo vài phần trêu tức, “Ngươi đã từng gặp rồi, thi thể Mã Đồ Tử của lò hỏa táng thành Đông là ta tự mình chuyển về, sau đó đã không có tin tức nữa, chắc chắn là đã đốt.”
Nguỵ Vũ có trực giác, hắn nắm lấy bím tóc của người trước mặt này, người này nếu không phải kẻ ngốc mà nói, vậy thì sẽ rất thú vị.
Bên trong trái tim của Tần Hà như có một vạn con lạc đà alpaca chạy ngang, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, chết cũng không nhận: “Quan gia, thật sự chưa từng thấy qua nha.”
Hắn đánh cược, tên Nguỵ Vũ này đang lừa mình, hắn không rảnh đi kiểm tra thực hư, lò hỏa táng thành Đông lại không chỉ có mỗi một tên thợ thiêu thi là mình.
Vẻ mặt Nguỵ Vũ hơi nghiêm lại, ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo: “Tiểu tử, đây là chiếu ngục, cái khác không có, nhưng hình cụ lại có đầy khắp nơi, nếu tiếp tục vẫn không thừa nhận thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thụ hình của chiếu ngục có cảm giác như thế nào, đến lúc đó khó tránh khỏi việc trên thân thể ngươi sẽ bị thiếu mất một bộ phận nào đó, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Nụ cười của Tần Hà vẫn giữ nguyên: “Quan gia, thật sự là chưa từng thấy qua.”
Sắc mặt Nguỵ Vũ đã rõ ràng không vui, nhưng thấy Tần Hà chết cũng không thừa nhận cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải bỏ lại một câu rồi rời đi, “Ngươi không lừa được ta, ta sẽ đi kiểm chứng lại.”
Tần Hà thở phào một hơi, quả nhiên, cái kiểu chết cũng không nhận này nhất định phải kiên trì đến cùng, ngàn vạn lần chớ bị gạt cho lòi ra.
Kiểm chứng?
Hôm nay trở về phải ngay lập tức đem hồ sơ ghi chép của lò hỏa táng thành Đông đốt thành tro bụi.
Tra ông nội nhà ngươi.
Coi như điều tra ra thì đó cũng là nhớ lầm.
Cái gì, không thể nhớ lầm?
Tốt nhất là không như vậy, nếu không, e là Phi Ngư Vệ sẽ phải có thêm một người mất tích.
Tần Hà không chọc người khác, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ việc người khác chọc đến hắn.
Một lần nữa quay trở lại phòng thiêu thi, Tần Hà không có việc gì, dứt khoát híp mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.
Vừa rồi không phát hiện ra Nguỵ Vũ đến gần, một mặt là đã quá chuyên chú suy nghĩ, một mặt khác chính là do đầu óc của hắn còn chưa khôi phục tỉnh táo.
Mới ngủ một canh giờ, tinh thần vẫn chưa phục hồi tốt.
Cứ dựa vào như thế, vậy mà Tần Hà lại thật sự ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, thi thể trước mắt đã đốt xong.
Bỏ lỡ rối bóng biểu diễn, cũng chẳng biết đốt là ai, nhưng mà thì phần thưởng là có nhắc nhở, đạo hạnh +2, vẫn keo kiệt y như cũ.
Xúc tro cốt, dọn dẹp lòng lò, Tần Hà lại lần nữa đi đến khu vực chọn thi thể.
Chắc là lúc hắn ngủ mới có thi thể đưa đến, khu vực đặt thi thể không chỉ không có giảm bớt, còn tăng thêm vài bộ mới, thậm chí là có mấy bộ, vết máu đều là máu tươi.
Không biết là hung thi, hay vẫn là Phi Ngư Vệ lại đã tạo ra cái nghiệt gì rồi lại muốn che dấu.
Tần Hà suy nghĩ, không bận tâm đến, lại lần nữa đi về vị trí ban nãy, nhấc lên một bộ thi thể không có da mặt rồi quay lại phòng thiêu thi.
Bởi vì hắn muốn biết, chiếc khăn tay có hình đầu quỷ mọc răng nanh kia, đến cùng là cái thứ gì.
Ở gian ngục giam, Lý Nhị Cẩu miệng nhét đến căng phồng, miệng nói không rõ tò mò hỏi.
“Có chuyện xảy ra.”
Đào Đại Dũng rướn cổ lên nói một câu vô nghĩa.
“Chắc chắn là thi thể xảy ra vấn đề, có thể là hai cái quan tài kia, nhìn không đã rất doạ người.” Tiền Mãn Thương băn khoăn nói.
“Sẽ không dùng đến chúng ta a?”
“Xảy ra chuyện có các quan gia lớn gánh lấy, chúng ta sợ gì chứ.”
“Vẫn là không xảy ra chuyện thì tốt hơn, có chuyện xảy ra, xui xẻo chính là đám nghèo khổ chúng ta.”
Mấy tên thợ thiêu thi anh một lời tôi một câu, đều rướn dài cổ nhìn vào bên trong, nhưng lại không dám ngang nhiên xông vào.
Hiện tại, Văn Cảnh Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ đã đến, đang đằng đằng sát khí tập hợp lại, bây giờ mà ngang nhiên xông qua, không khéo lại bị coi là tội phạm vượt ngục mà chém.
Tần Hà cầm cái bánh bao cuối cùng trong tay nhét vào trong miệng, cảm thấy màn kịch vui này chẳng có gì hay, bởi vì không thể nhìn thấy vẻ mặt phong phú của bọn họ, đứng dậy duỗi ra lưng mỏi, nói với mấy người bên cạnh: “Tám chín phần mười là hôm nay chúng ta sẽ phải trở về.”
Lý Nhị Cẩu nghe vậy, “A? Bánh bao này ăn quá ngon, ta còn muốn ăn thêm vài ngày nữa đấy.”
“Ăn cái rắm nha, tình huống không đúng, chạy nhanh, mạng nhỏ quan trọng hơn.”
“Là tiếc những cái bánh bao thịt này, không được ăn nữa rồi.”
Đám thợ thiêu thi sôi nổi bày tỏ sự tiếc nuối, dù sao thịt cái thứ này, người nghèo khổ cả đời cũng khó nếm được mấy lần, ăn trấu nghẹn rau có thể lấp đầy bụng, đã coi như người dư dả.”
Giống như là để chứng thực lời nói của Tần Hà, chỉ chốc lát sau, mấy tên Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ sau khi biết cảnh báo đã giải trừ liền rời đi, Tần Hà đi tới, nói: “Chuẩn bị làm việc, hôm nay đốt xong thì các ngươi có thể trở về.”
Sáu tên thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vội vàng đổ nước, giấu bánh bao giấu bánh bao, sau khi chuẩn bị xong lại một lần nữa tiến vào thiêu thi đường.
Thi thể phủ vải liệm màu vàng đã bị đốt đi bảy tám phần, còn lại cơ bản đều là thi thể phủ vải liệm trắng.
Hết thảy như cũ, đều tự tìm thi thể để đốt.
Lần này Tần Hà lại không chọn nữa, xúc tro cốt trong phòng thiêu thi xuống, ôm bừa một bộ thi thể rồi bắt đầu đốt, ngay cả lửa cũng không ngắt, ban thưởng giảm quá nhiều, đốt vàng đốt trắng cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Trăm năm đạo hạnh, cho dù là không còn đinh trấn thi, cũng đủ khiến cho thi thể bên dưới vải liệm trắng không thể động đậy, yên tĩnh.
Tần Hà bên này yên tĩnh, nhưng không có nghĩa là năm tên thợ thiêu thi còn lại cũng đều có thể yên tĩnh.
Đấy, vừa mới mở lò, bùa trấn thi dán bên ngoài gian phòng thiêu thi của Lý Nhị Cẩu cùng hai tên thợ thiêu thi khác đã bốc cháy.
Nguỵ Vũ hùng hùng hổ hổ chạy tới, còn chưa bắt đầu giáo huấn thì bùa trấn thi chỗ Tiền Mãn Thương cũng đã bốc cháy lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khiến cho Nguỵ Vũ bị chọc tức, đặc biệt là Tiền Mãn Thương, đây đã là lần thứ hai hắn ta làm cho bùa thiêu thi bốc cháy rồi.
Ba người chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Nguỵ Vũ dạy dỗ một hồi, quay đầu thấy Đồ Bách Thú ở bên kia không có mắng chửi người, lúc này mới chịu buông tha cho bọn họ, bổ sung lại trấn thi phù rồi rời đi.
Tần Hà thấy hơi kỳ quái, thi thể dưới vải liệm trắng, ở dưới đèn nhiếp phách, ngẫu nhiên có một hai tấm bùa trấn thi bị bốc cháy thì có thể hiểu được, nhưng lần này cháy mất bốn tấm, cũng có chút kỳ lạ.
Trực giác nói cho hắn biết có điều gì đó bất thường, thầm nhớ lại hình như là bốn người kia cùng chọn thi thể ở một vị trí.
Tần Hà đi về phía nơi đó, tiện tay giở ra một tấm vải liệm, mí mặt lập tức giật một cái.
Thi thể không có da mặt!
Tử trạng giống y như đúc với Mã Đồ Tử, làn da cả khuôn mặt đều bị lột mất, lít nha lít nhít phía trên là những giọt máu nhỏ đã khô cứng lại, giống như là đậu đen, thoạt nhìn rất có thể bị nhận nhầm là thi thể bị thụ hình, trên thực tế là do sự kiện linh dị gây ra.
Trước đây mình đốt Mã Đồ Tử, Mã Đồ Tử giãy dụa cũng là cực kỳ dữ dội.
Còn hung thủ, là một chiếc khăn tay, mặt trên có một cái đầu quỷ mọc răng nanh màu đỏ như máu, lần đầu tiên xuất hiện là ở trong tay của nữ thi áo đỏ.
Sự kiện đó Tần Hà cũng đã gần quên đi rồi, lại chẳng thể ngờ rằng, sự kiện linh dị đó vẫn chưa hề kết thúc, hơn nữa rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng.
Cũng không biết là những thi thể này được đưa từ đâu đến.
Tần Hà kiểm tra một chút, phát hiện bên cạnh còn có một bộ, cộng thêm bốn bộ đang đốt.
Tổng cộng là sáu bộ.
“Ngươi từng gặp qua thi thể như vậy?”
Bất thình lình bên người truyền đến một tiếng nói.
Tần Hà ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt mới Nguỵ Vũ.
“Bẩm quan gia, chưa từng thấy qua.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, thầm nghĩ sơ suất rồi, thất thần suy tư, ngay cả có người đi đến cũng không phát hiện ra.
Kể từ lần thứ nhất phát hiện ra hắn ôm một bộ thi thể ở dưới vải liệm màu vàng đi, Nguỵ Vũ đã luôn chú ý đến hắn, Tần Hà cũng biết, nhưng lúc đó vì phần thưởng, không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ tai hoạ ngầm đã đến.
Tần Hà không thích bị người khác chú ý, hắn chỉ muốn yên yên ổn ổn mà đốt xác lấy phần thưởng.
Bị chú ý thường thường sẽ mang ý nghĩ có phiền phức, Tần Hà thì rất ghét phiền phức.
Khoé miệng Nguỵ Vũ hơi hơi nhếch lên, mang theo vài phần trêu tức, “Ngươi đã từng gặp rồi, thi thể Mã Đồ Tử của lò hỏa táng thành Đông là ta tự mình chuyển về, sau đó đã không có tin tức nữa, chắc chắn là đã đốt.”
Nguỵ Vũ có trực giác, hắn nắm lấy bím tóc của người trước mặt này, người này nếu không phải kẻ ngốc mà nói, vậy thì sẽ rất thú vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong trái tim của Tần Hà như có một vạn con lạc đà alpaca chạy ngang, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, chết cũng không nhận: “Quan gia, thật sự chưa từng thấy qua nha.”
Hắn đánh cược, tên Nguỵ Vũ này đang lừa mình, hắn không rảnh đi kiểm tra thực hư, lò hỏa táng thành Đông lại không chỉ có mỗi một tên thợ thiêu thi là mình.
Vẻ mặt Nguỵ Vũ hơi nghiêm lại, ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo: “Tiểu tử, đây là chiếu ngục, cái khác không có, nhưng hình cụ lại có đầy khắp nơi, nếu tiếp tục vẫn không thừa nhận thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thụ hình của chiếu ngục có cảm giác như thế nào, đến lúc đó khó tránh khỏi việc trên thân thể ngươi sẽ bị thiếu mất một bộ phận nào đó, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Nụ cười của Tần Hà vẫn giữ nguyên: “Quan gia, thật sự là chưa từng thấy qua.”
Sắc mặt Nguỵ Vũ đã rõ ràng không vui, nhưng thấy Tần Hà chết cũng không thừa nhận cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải bỏ lại một câu rồi rời đi, “Ngươi không lừa được ta, ta sẽ đi kiểm chứng lại.”
Tần Hà thở phào một hơi, quả nhiên, cái kiểu chết cũng không nhận này nhất định phải kiên trì đến cùng, ngàn vạn lần chớ bị gạt cho lòi ra.
Kiểm chứng?
Hôm nay trở về phải ngay lập tức đem hồ sơ ghi chép của lò hỏa táng thành Đông đốt thành tro bụi.
Tra ông nội nhà ngươi.
Coi như điều tra ra thì đó cũng là nhớ lầm.
Cái gì, không thể nhớ lầm?
Tốt nhất là không như vậy, nếu không, e là Phi Ngư Vệ sẽ phải có thêm một người mất tích.
Tần Hà không chọc người khác, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ việc người khác chọc đến hắn.
Một lần nữa quay trở lại phòng thiêu thi, Tần Hà không có việc gì, dứt khoát híp mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.
Vừa rồi không phát hiện ra Nguỵ Vũ đến gần, một mặt là đã quá chuyên chú suy nghĩ, một mặt khác chính là do đầu óc của hắn còn chưa khôi phục tỉnh táo.
Mới ngủ một canh giờ, tinh thần vẫn chưa phục hồi tốt.
Cứ dựa vào như thế, vậy mà Tần Hà lại thật sự ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, thi thể trước mắt đã đốt xong.
Bỏ lỡ rối bóng biểu diễn, cũng chẳng biết đốt là ai, nhưng mà thì phần thưởng là có nhắc nhở, đạo hạnh +2, vẫn keo kiệt y như cũ.
Xúc tro cốt, dọn dẹp lòng lò, Tần Hà lại lần nữa đi đến khu vực chọn thi thể.
Chắc là lúc hắn ngủ mới có thi thể đưa đến, khu vực đặt thi thể không chỉ không có giảm bớt, còn tăng thêm vài bộ mới, thậm chí là có mấy bộ, vết máu đều là máu tươi.
Không biết là hung thi, hay vẫn là Phi Ngư Vệ lại đã tạo ra cái nghiệt gì rồi lại muốn che dấu.
Tần Hà suy nghĩ, không bận tâm đến, lại lần nữa đi về vị trí ban nãy, nhấc lên một bộ thi thể không có da mặt rồi quay lại phòng thiêu thi.
Bởi vì hắn muốn biết, chiếc khăn tay có hình đầu quỷ mọc răng nanh kia, đến cùng là cái thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro