Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)
Lưu Dân Doanh B...
2024-11-21 09:00:32
Hỏa táng hai bộ thi thể, đều là bị chết do chém giết.
Lưu dân bị quan binh giết chết, binh sĩ chết bởi lưu dân đập một phát vào đầu.
Nhưng mà binh sĩ này, cũng chẳng phải là quân chính quy, mà là nhân viên thời vụ mà Binh mã ty thành Đông tạm thời chiêu mộ, là lưu manh vô lại, gọi là Ma Hủi, tên đàng hoàng là Lưu Xuyên Tử.
Ma Hủi khi còn trẻ không học cái tốt, ngược lại thì hãm hại lừa gạt, ăn uống chơi gái, đánh cược, đánh nhau ẩu đả, một thứ cũng không thiếu.
Đánh cược hết gia sản làm cha mẹ tức chết, toàn phải nhờ đến một người chú giúp đỡ sống qua.
Nhưng ở thời đại này, nhà địa chủ cũng chẳng có lương thực dư, người chú của hắn sống cũng không dư dả, lần một lần hai thì còn được, nhiều hơn ông ta cũng gánh không nổi.
Thế nên Ma Hủi lại càng trà trộn đầu đường, tàn nhẫn hiếu chiến, trở thành tên du thủ du thực.
Vài ngày trước Binh mã ty thành Đông chiêu mộ nhân viên thời vụ, hắn ta liền mang theo một đám tay sai đến, không cần tiền công, chỉ cần có thể ăn no bụng.
Ăn của ai?
Đương nhiên là của lưu dân rồi, qua tầng tầng lớp lớp quan phủ lột da, đến Lưu Dân Doanh thì cháo phát ra ngoài còn cần để cho binh sĩ ăn trước, bọn hắn ăn no rồi, thì lại cho trộn thêm nước cho lưu dân ăn.
Ngươi nói có khả năng không xảy ra bạo loạn à, tóm lại là không có đường sống.
Việc tên Ma Hủi này làm ở Lưu Dân Doanh, trông thấy nữ tử lưu dân có dáng dấp dễ nhìn một chút liền đến gây tai họa, thỉnh thoảng còn làm chuyện cướp bóc buôn người.
Đủ loại chuyện thất đức kiếm lợi từ con đường không chính thống, anh ta đều làm rất thuận tay.
Ngày mà hắn bị trời thu thập, thời điểm mà lưu dân bạo loạn, Ma Hủi phản ứng rất nhanh, vốn là đã có thể chạy thoát, kết quả thật trùng hợp, hắn bị đau chân.
Một gậy kia nện xuống, óc đều bị bắn ra.
Một chữ, đáng.
Hai bộ thi thể được nhận hai phần thưởng, một là Thuật dạ ẩn, một là Thuật loạn đấu trên đường.
Thuật dạ ẩn: Khi ngươi giấu mình vào trong đêm tối sẽ được bóng đêm che chở, ngươi trở thành một u linh, tựa như một tồn tại vô hình.
Thuật loạn đấu trên đường: Khi ngươi đang trong cuộc hỗn chiến, ngươi chính là một tồn tại giống như vương giả.
Phần thưởng quá tốt, nhất là cái Thuật dạ ẩn kia, quả thật là kỹ năng thiết yếu để buổi tối làm chuyện xấu, ẩn thân trong đêm tối, muốn có bao nhiêu tiện dụng thì có bấy nhiêu tiện dụng.
Thuật loạn đấu trên đường cũng không tồi, mặc dù Tần Hà đã có nội kình cùng Thuật phi châm, sức chiến đấu tăng mạnh, thế nhưng một khi đã ra tay là sẽ lấy tính mạng người ta, sát khí hơi nặng, Thuật loạn đấu trên đường này rất thích hợp với trường hợp không muốn lấy tính mạng người ta.
Ngừng lò dập lửa, rồi sử dụng thử hai kỹ năng vừa mới nhận được.
“A!!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.
Tần Hà vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm đó.
Chết người.
Không biết là phòng số mấy.
Rất nhanh, từ hướng đó truyền đến tiếng đánh nhau đinh đinh cạch cạch, chỉ chốc lát sau kết quả đã được công bố: “Phòng số năm trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Tần Hà nhớ lại bộ dạng của người trong phòng số năm, hình như là một người còn rất trẻ, đến lò hỏa táng chưa được bao lâu.
“A!!”
Bên này vừa mới lắng lại, bên kia lại có thêm một tiếng hét thảm.
Lại chết thêm một người.
Lần này là phòng mười sáu.
Lại một trận binh binh bang bang đánh nhau, Phi Ngư Vệ đến cùng vẫn là Xưởng Vệ, là tinh nhuệ dưới trướng của Ngụy Vương Cửu Thiên Tuế, tốc độ xử lý thi biến nhanh hơn không ít so với những quan sai như Từ Trường Thọ kia.
Một hồi yên tĩnh trôi qua, không bao lâu sau cửa phòng Tần Hà bỗng truyền đến tiếng mở khóa sắt, mở cửa.
Xưởng vệ tỏ ra công tư phân minh, nói: “Chết mất hai thợ thiêu thi, thi thể chưa đốt xong tiếp tục phân phát, đêm nay lò hỏa táng không được để lại một bộ thi thể nào qua đêm.”
Nói xong người lập tức rời đi, Từ Trường Thọ ở lại.
Từ Trường Thọ nhìn qua lò thiêu thi của Tần Hà, thấy lò đã tắt lửa, liền nói với Tần Hà: “Nhóm lại lò tiếp tục đốt a, người bên Phi Ngư Vệ đã điên rồi.”
Hắn ta nhỏ giọng mắng xong cũng rời đi.
Tần Hà nhìn thi thể trên đất, dần dần toét miệng ra.
Mất mà nhận lại, quá tốt rồi.
Trong lòng Tần Hà hăng hái mười phần, tiến đến quan sát, khá lắm, là hung thi vừa mới tấn công người.
Trên trán còn đang dán một tấm bùa trấn thi có kim ấn, trên móng tay thi thể còn dính đầy máu.
Xem ra, Phi Ngư Vệ đúng là bận đến điên rồi, hung thi như vậy thì lúc trước chắc chắn phải vận chuyển về thiêu thi đường của Phi Ngư Vệ để xử lý, bây giờ thì trực tiếp trấn trụ rồi xử lý ngay tại chỗ, không để qua đêm.
Tất nhiên Tần Hà rất vui vẻ, bởi vì gần đây hắn đã phát hiện ra, thi thể càng hung, phần thưởng lại càng tốt.
Nâng thi thể vào lò, lửa bốc cháy một lần nữa.
Thi thể đã bị Phi Ngư Vệ trấn áp, cơ bản đã ngoan ngoãn, cố gắng giãy dụa lại bị Tần Hà dùng mười cây đinh trấn thi đóng thành phí công.
Chỉ là thi thể này tương đối chịu lửa, mãi đến khi than đá sắp đốt hết, mới cháy.
Rối bóng biểu diễn, không ngờ tên này lại là một bả tổng.
Bả tổng, đã là một sĩ quan không lớn không nhỏ trong binh doanh, có thể quản hơn hai trăm người.
Tương đương với cấp liên ở hậu thế.
Khó trách dữ như vậy, may mà có Phi Ngư Vệ trấn thủ, bằng không đêm nay, lò hỏa táng không biết sẽ trở thành cái dạng gì.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: Khi ngươi đang nhìn chăm chú xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn ngươi.
Ban thưởng: Thuật dịch dung.
Thuật dịch dung: Khuôn mặt ngài có thể thiên biến vạn hóa, biến thành bất kỳ kẻ nào mà ngươi muốn trở thành.
Kỹ năng này thực dụng không thể thực dụng hơn, không hổ là đốt một bộ thi thể bả tổng biến dị cho ra.
Lập tức, Tần Hà đi đến bên cạnh thùng nước, tưởng tượng bộ dạng của Từ Trường Thọ, sau đó bắp thịt và xương cốt trên mặt mắt đầu di động, đôm đốp kêu một hồi, khi dừng lại, khuôn mặt không khác Từ Trường Thọ chút nào, quả thật là rất thần kỳ.
Kỹ năng này, nếu như ngày nào đó nhìn thấy Hoàng đế, chẳng phải là có thể cùng hưởng hậu cung ba ngàn mỹ nữ kia?
Suy nghĩ một chút liền động tâm gà tặc.
Chơi rất lâu, Tần Hà mới bình tĩnh lại.
Thi thể bả tổng đã hóa thành tro tàn, từ kịch chiếu bóng của bả tổng, Tần Hà thấy được càng nhiều chân tướng liên quan đến đại doanh lưu dân.
Đại doanh lưu dân phát triển thành trại tập trung lưu dân, là một âm mưu không âm không dương.
Chuyện này bắt đầu phát triển, bắt nguồn từ việc hoàng đế hạ chiếu ra ý chỉ cứu tế lưu dân.
Cứu tế thì phải cần phát bạc phát lương thực, các giai tầng quan lại tất nhiên là vui vẻ hân hoan, chỉ cần thuế ruộng chảy ra ngoài kho, thì bọn chúng sẽ có bản lĩnh tầng tầng tham ô chia của.
Hoàng đế hạ chỉ không chê được, lại đưa đến một kết cục không thể tưởng tượng được, tin tức Lưu Dân Doanh được kiến lập theo “con đường cao tốc” Đại Vận Hà này nhanh chóng truyền đi khắp tứ phương, số lượng lưu dân hội tụ càng ngày càng nhiều.
Chưa nói đến quan viên tham ô, dù là không tham, căn bản thuế ruộng cũng không đủ để chèo chống việc mở rộng không ngừng, tiêu hao thời gian dài như vậy.
Vương triều Đại Lê lung lay sắp đổ đã sớm giật gấu vá vai, trên thực tế, ý chỉ của Hoàng đế đa phần chính là một loại tỏ thái độ chứ không phải là thực chất.
Cho nên nói theo logic, Lưu Dân Doanh cho lưu dân, trên căn nguyên vốn là một cái mộng tưởng hão huyền.
Theo lưu dân càng ngày càng nhiều, việc xử lý lưu dân như thế nào đã trở thành một vấn đề khó giải quyết.
Trên dưới trong ngoài kinh thành, đều đang bài xích cái quần thể lưu dân này.
Trên người lưu dân không có một đồng, phần lớn đều gầy như que củi, bệnh dịch quấn thân, không có khả năng mua cũng không có sức lực để bán, ngoại trừ việc mang đến dịch bệnh cùng đủ loại vấn đề về trị an, cơ hồ không có bất kỳ chỗ nào dùng được.
Kinh thành kêu ca ầm ĩ, quan phủ tham lam vô độ, trung tâm thì bất lực.
Kết quả là, kết cục của Lưu Dân Doanh thành chú định.
Quan phủ đã dự đoán trước rằng Lưu Dân Doanh sắp xảy ra loạn lạc, điều binh vây khốn, muốn đợi sau khi bạo loạn thì tiến hành trấn áp, một lần giải quyết hoàn toàn vấn đề lưu dân.
Nhưng bọn họ tính sai sức chiến đấu của Kinh doanh.
.....
Một đêm trôi qua, gà trống gáy rạng đông, chân trời sáng lên màu trắng bạc.
Tiếng chiêng vang lên, lần lượt từng cánh cửa ở lò hỏa táng mở ra.
“Phòng số mười tám trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
“Phòng số bốn trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
“Phòng số ba trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Ba tiếng thông báo liên tiếp, số thợ thiêu thi chết đi lại tăng thêm ba tên, đồng thời cũng tuyên bố có ba bộ thi biến đã bỏ trốn mất dạng.
Buổi sáng mới phát hiện, chứng minh lúc thi biến tấn công, thợ thiêu thi không kịp phát ra tiếng kêu thảm nào, hơn phân nửa là thi biến đã chạy trốn.
Phi Ngư Vệ đã nói không lưu một thi thể nào qua đêm, cuối cùng lại không thể thực hiện.
Bọn họ vẫn phải lôi kéo mấy bộ thi thể chưa thiêu hủy rời khỏi lò hỏa táng.
Mười ba gã thợ thiêu thi còn sống sót sau tai nạn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ mất cảm xúc, nhưng trong mắt lại ít nhiều có chút sợ hãi.
Một đêm chết gần 1/3, thê thảm trước nay chưa từng có.
Lưu dân bị quan binh giết chết, binh sĩ chết bởi lưu dân đập một phát vào đầu.
Nhưng mà binh sĩ này, cũng chẳng phải là quân chính quy, mà là nhân viên thời vụ mà Binh mã ty thành Đông tạm thời chiêu mộ, là lưu manh vô lại, gọi là Ma Hủi, tên đàng hoàng là Lưu Xuyên Tử.
Ma Hủi khi còn trẻ không học cái tốt, ngược lại thì hãm hại lừa gạt, ăn uống chơi gái, đánh cược, đánh nhau ẩu đả, một thứ cũng không thiếu.
Đánh cược hết gia sản làm cha mẹ tức chết, toàn phải nhờ đến một người chú giúp đỡ sống qua.
Nhưng ở thời đại này, nhà địa chủ cũng chẳng có lương thực dư, người chú của hắn sống cũng không dư dả, lần một lần hai thì còn được, nhiều hơn ông ta cũng gánh không nổi.
Thế nên Ma Hủi lại càng trà trộn đầu đường, tàn nhẫn hiếu chiến, trở thành tên du thủ du thực.
Vài ngày trước Binh mã ty thành Đông chiêu mộ nhân viên thời vụ, hắn ta liền mang theo một đám tay sai đến, không cần tiền công, chỉ cần có thể ăn no bụng.
Ăn của ai?
Đương nhiên là của lưu dân rồi, qua tầng tầng lớp lớp quan phủ lột da, đến Lưu Dân Doanh thì cháo phát ra ngoài còn cần để cho binh sĩ ăn trước, bọn hắn ăn no rồi, thì lại cho trộn thêm nước cho lưu dân ăn.
Ngươi nói có khả năng không xảy ra bạo loạn à, tóm lại là không có đường sống.
Việc tên Ma Hủi này làm ở Lưu Dân Doanh, trông thấy nữ tử lưu dân có dáng dấp dễ nhìn một chút liền đến gây tai họa, thỉnh thoảng còn làm chuyện cướp bóc buôn người.
Đủ loại chuyện thất đức kiếm lợi từ con đường không chính thống, anh ta đều làm rất thuận tay.
Ngày mà hắn bị trời thu thập, thời điểm mà lưu dân bạo loạn, Ma Hủi phản ứng rất nhanh, vốn là đã có thể chạy thoát, kết quả thật trùng hợp, hắn bị đau chân.
Một gậy kia nện xuống, óc đều bị bắn ra.
Một chữ, đáng.
Hai bộ thi thể được nhận hai phần thưởng, một là Thuật dạ ẩn, một là Thuật loạn đấu trên đường.
Thuật dạ ẩn: Khi ngươi giấu mình vào trong đêm tối sẽ được bóng đêm che chở, ngươi trở thành một u linh, tựa như một tồn tại vô hình.
Thuật loạn đấu trên đường: Khi ngươi đang trong cuộc hỗn chiến, ngươi chính là một tồn tại giống như vương giả.
Phần thưởng quá tốt, nhất là cái Thuật dạ ẩn kia, quả thật là kỹ năng thiết yếu để buổi tối làm chuyện xấu, ẩn thân trong đêm tối, muốn có bao nhiêu tiện dụng thì có bấy nhiêu tiện dụng.
Thuật loạn đấu trên đường cũng không tồi, mặc dù Tần Hà đã có nội kình cùng Thuật phi châm, sức chiến đấu tăng mạnh, thế nhưng một khi đã ra tay là sẽ lấy tính mạng người ta, sát khí hơi nặng, Thuật loạn đấu trên đường này rất thích hợp với trường hợp không muốn lấy tính mạng người ta.
Ngừng lò dập lửa, rồi sử dụng thử hai kỹ năng vừa mới nhận được.
“A!!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.
Tần Hà vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm đó.
Chết người.
Không biết là phòng số mấy.
Rất nhanh, từ hướng đó truyền đến tiếng đánh nhau đinh đinh cạch cạch, chỉ chốc lát sau kết quả đã được công bố: “Phòng số năm trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Tần Hà nhớ lại bộ dạng của người trong phòng số năm, hình như là một người còn rất trẻ, đến lò hỏa táng chưa được bao lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A!!”
Bên này vừa mới lắng lại, bên kia lại có thêm một tiếng hét thảm.
Lại chết thêm một người.
Lần này là phòng mười sáu.
Lại một trận binh binh bang bang đánh nhau, Phi Ngư Vệ đến cùng vẫn là Xưởng Vệ, là tinh nhuệ dưới trướng của Ngụy Vương Cửu Thiên Tuế, tốc độ xử lý thi biến nhanh hơn không ít so với những quan sai như Từ Trường Thọ kia.
Một hồi yên tĩnh trôi qua, không bao lâu sau cửa phòng Tần Hà bỗng truyền đến tiếng mở khóa sắt, mở cửa.
Xưởng vệ tỏ ra công tư phân minh, nói: “Chết mất hai thợ thiêu thi, thi thể chưa đốt xong tiếp tục phân phát, đêm nay lò hỏa táng không được để lại một bộ thi thể nào qua đêm.”
Nói xong người lập tức rời đi, Từ Trường Thọ ở lại.
Từ Trường Thọ nhìn qua lò thiêu thi của Tần Hà, thấy lò đã tắt lửa, liền nói với Tần Hà: “Nhóm lại lò tiếp tục đốt a, người bên Phi Ngư Vệ đã điên rồi.”
Hắn ta nhỏ giọng mắng xong cũng rời đi.
Tần Hà nhìn thi thể trên đất, dần dần toét miệng ra.
Mất mà nhận lại, quá tốt rồi.
Trong lòng Tần Hà hăng hái mười phần, tiến đến quan sát, khá lắm, là hung thi vừa mới tấn công người.
Trên trán còn đang dán một tấm bùa trấn thi có kim ấn, trên móng tay thi thể còn dính đầy máu.
Xem ra, Phi Ngư Vệ đúng là bận đến điên rồi, hung thi như vậy thì lúc trước chắc chắn phải vận chuyển về thiêu thi đường của Phi Ngư Vệ để xử lý, bây giờ thì trực tiếp trấn trụ rồi xử lý ngay tại chỗ, không để qua đêm.
Tất nhiên Tần Hà rất vui vẻ, bởi vì gần đây hắn đã phát hiện ra, thi thể càng hung, phần thưởng lại càng tốt.
Nâng thi thể vào lò, lửa bốc cháy một lần nữa.
Thi thể đã bị Phi Ngư Vệ trấn áp, cơ bản đã ngoan ngoãn, cố gắng giãy dụa lại bị Tần Hà dùng mười cây đinh trấn thi đóng thành phí công.
Chỉ là thi thể này tương đối chịu lửa, mãi đến khi than đá sắp đốt hết, mới cháy.
Rối bóng biểu diễn, không ngờ tên này lại là một bả tổng.
Bả tổng, đã là một sĩ quan không lớn không nhỏ trong binh doanh, có thể quản hơn hai trăm người.
Tương đương với cấp liên ở hậu thế.
Khó trách dữ như vậy, may mà có Phi Ngư Vệ trấn thủ, bằng không đêm nay, lò hỏa táng không biết sẽ trở thành cái dạng gì.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: Khi ngươi đang nhìn chăm chú xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn ngươi.
Ban thưởng: Thuật dịch dung.
Thuật dịch dung: Khuôn mặt ngài có thể thiên biến vạn hóa, biến thành bất kỳ kẻ nào mà ngươi muốn trở thành.
Kỹ năng này thực dụng không thể thực dụng hơn, không hổ là đốt một bộ thi thể bả tổng biến dị cho ra.
Lập tức, Tần Hà đi đến bên cạnh thùng nước, tưởng tượng bộ dạng của Từ Trường Thọ, sau đó bắp thịt và xương cốt trên mặt mắt đầu di động, đôm đốp kêu một hồi, khi dừng lại, khuôn mặt không khác Từ Trường Thọ chút nào, quả thật là rất thần kỳ.
Kỹ năng này, nếu như ngày nào đó nhìn thấy Hoàng đế, chẳng phải là có thể cùng hưởng hậu cung ba ngàn mỹ nữ kia?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ một chút liền động tâm gà tặc.
Chơi rất lâu, Tần Hà mới bình tĩnh lại.
Thi thể bả tổng đã hóa thành tro tàn, từ kịch chiếu bóng của bả tổng, Tần Hà thấy được càng nhiều chân tướng liên quan đến đại doanh lưu dân.
Đại doanh lưu dân phát triển thành trại tập trung lưu dân, là một âm mưu không âm không dương.
Chuyện này bắt đầu phát triển, bắt nguồn từ việc hoàng đế hạ chiếu ra ý chỉ cứu tế lưu dân.
Cứu tế thì phải cần phát bạc phát lương thực, các giai tầng quan lại tất nhiên là vui vẻ hân hoan, chỉ cần thuế ruộng chảy ra ngoài kho, thì bọn chúng sẽ có bản lĩnh tầng tầng tham ô chia của.
Hoàng đế hạ chỉ không chê được, lại đưa đến một kết cục không thể tưởng tượng được, tin tức Lưu Dân Doanh được kiến lập theo “con đường cao tốc” Đại Vận Hà này nhanh chóng truyền đi khắp tứ phương, số lượng lưu dân hội tụ càng ngày càng nhiều.
Chưa nói đến quan viên tham ô, dù là không tham, căn bản thuế ruộng cũng không đủ để chèo chống việc mở rộng không ngừng, tiêu hao thời gian dài như vậy.
Vương triều Đại Lê lung lay sắp đổ đã sớm giật gấu vá vai, trên thực tế, ý chỉ của Hoàng đế đa phần chính là một loại tỏ thái độ chứ không phải là thực chất.
Cho nên nói theo logic, Lưu Dân Doanh cho lưu dân, trên căn nguyên vốn là một cái mộng tưởng hão huyền.
Theo lưu dân càng ngày càng nhiều, việc xử lý lưu dân như thế nào đã trở thành một vấn đề khó giải quyết.
Trên dưới trong ngoài kinh thành, đều đang bài xích cái quần thể lưu dân này.
Trên người lưu dân không có một đồng, phần lớn đều gầy như que củi, bệnh dịch quấn thân, không có khả năng mua cũng không có sức lực để bán, ngoại trừ việc mang đến dịch bệnh cùng đủ loại vấn đề về trị an, cơ hồ không có bất kỳ chỗ nào dùng được.
Kinh thành kêu ca ầm ĩ, quan phủ tham lam vô độ, trung tâm thì bất lực.
Kết quả là, kết cục của Lưu Dân Doanh thành chú định.
Quan phủ đã dự đoán trước rằng Lưu Dân Doanh sắp xảy ra loạn lạc, điều binh vây khốn, muốn đợi sau khi bạo loạn thì tiến hành trấn áp, một lần giải quyết hoàn toàn vấn đề lưu dân.
Nhưng bọn họ tính sai sức chiến đấu của Kinh doanh.
.....
Một đêm trôi qua, gà trống gáy rạng đông, chân trời sáng lên màu trắng bạc.
Tiếng chiêng vang lên, lần lượt từng cánh cửa ở lò hỏa táng mở ra.
“Phòng số mười tám trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
“Phòng số bốn trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
“Phòng số ba trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Ba tiếng thông báo liên tiếp, số thợ thiêu thi chết đi lại tăng thêm ba tên, đồng thời cũng tuyên bố có ba bộ thi biến đã bỏ trốn mất dạng.
Buổi sáng mới phát hiện, chứng minh lúc thi biến tấn công, thợ thiêu thi không kịp phát ra tiếng kêu thảm nào, hơn phân nửa là thi biến đã chạy trốn.
Phi Ngư Vệ đã nói không lưu một thi thể nào qua đêm, cuối cùng lại không thể thực hiện.
Bọn họ vẫn phải lôi kéo mấy bộ thi thể chưa thiêu hủy rời khỏi lò hỏa táng.
Mười ba gã thợ thiêu thi còn sống sót sau tai nạn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ mất cảm xúc, nhưng trong mắt lại ít nhiều có chút sợ hãi.
Một đêm chết gần 1/3, thê thảm trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro