Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Quan Đốt Thi Mộ...

2024-11-21 09:00:32

Tần Hà quay trở lại lò hỏa táng, đám thợ thiêu thi chạy nhanh vào bẩm báo, reo hò đón chào.

Lò hỏa táng âm u đầy tử khí, đột nhiên náo nhiệt lên, làm cho Tần Hà thụ sủng nhược kinh.

Bốn tên quan sai trực ban cũng chạy ra ngoài, Từ Trường Thọ tiến lên, hỏi: “Sao ngươi bây giờ mới trở lại, đã đợi ngươi cả buổi rồi.”

“Các ngươi làm sao mà biết ta sẽ trở về?”

Tần Hà thấy hơi kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ, lúc này Xưởng Vệ còn chưa đưa thi thể đến nha, ai truyền lời đến.

Lưu Tam Cân cướp lời, nói trước: “Qua buổi trưa thiêu thi đường cho người đến, nói Tần Ca nhân huynh làm việc tốt, đưa đồng tiền đại biểu cho ngươi đấy.

“Còn có năm lượng tiền thưởng.”

Lý Qua Tử cũng nói, lúc này mắt của hắn ta cũng đã khỏi.

“Đúng đúng đúng, còn có tiền thưởng.”

“Tần Ca thăng chức, làm quan thiêu thi đấy.”

“Lần này lò hỏa táng thành Đông chúng ta nổi danh rồi.”

Mồm năm miệng mười, Từ Trường Thọ hân hoan vui mừng móc ra hai thứ từ trong túi ra đưa cho Tần Hà, một cái đồng tiền vàng óng hình tròn, bên trong có bát quái, bên trên mạ lên ngọn lửa, một thỏi bạc quan đúc.

Tần Hà nhìn thấy lập tức muốn xúc động chửi thề.

Ông nội ngươi!

Lần này hay rồi, không muốn nổi danh cũng khó.

Thợ thiêu thi đi thiêu thi đường một chuyến, lắc mình biến hoá trở thành quan thiêu thi.

Sau này còn điệu thấp như thế nào?

Đám bệnh tâm thần thiêu thi đường này, thời điểm rời đi chiếu ngục thì không cho, người đi hết rồi lại vội vàng đến.

Đương nhiên, ngay lúc này thì Tần Hà không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhận mấy thứ kia rồi nhét vào trong túi.

“Tần Ca, thiêu thi đường so với nơi này của chúng ta, như thế nào?”

“Đồ ăn có tốt không?”

“Hỏi thừa, nơi đó đều là quan sai Xưởng Vệ, còn có thể ăn kém sao?”

“Thi thể bên đó cũng càng hung tàn.”

“Ngươi hiểu cái búa.”

“....”

Một đám thợ thiêu thi vây quanh Tần Hà hỏi đông hỏi tây, Tần Hà thuận miệng ứng phó một phen, đem bánh bao trộm giấu đi lấy ra, phân cho mỗi người một cái, mới coi như dừng lại sự lao nhao của bọn họ.

“Là bánh bao thịt a!”

Lưu Tam Cân cắn một cái, hai mắt lập tức sáng lên như mắt chó.

Đám thợ thiêu thi đều nhốn nháo.

Bột trắng đã là đồ xa xỉ, đây lại còn có thịt bằm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả đám rất kích động.

Lưu Tam Cân thích nhất ăn thịt, hai ba miếng đã nhét hết bánh bao vào trong miệng, nghẹn đến mắt trợn trắng cả lên.

“Ngươi cái thằng đần này, đồ ngon phải ăn từ từ, trâu nuốt quả cân, ngay cả hương vị ngươi đều không nếm được.” Lão Lương Đầu tát một phát lên trên ót Lưu Tam Cân, mắng.

Lưu Tam Cân lúc này mới phản ứng lại, đã chậm, ừng ực một tiếng, bánh bao nuốt xuống bụng, lại nhìn sang người bên cạnh, đều vẫn đang vui vẻ chậm rãi thưởng thức a.

“Ai nha nha, ta đây ....”

Lưu Tam Cân lập tức hối hận đến vỗ đùi, hai mắt nhìn thẳng vào Tần Hà không chớp, lại ngại ngùng mở miệng.

Tần Hà cười cười, lại đưa cho hắn ta thêm một cái, Lưu Tam Cân kích động, thiếu chút nữa đã gọi Tần Hà là ông nội.

Lúc này, Từ Trường Thọ mới tìm được cơ hội kéo Tần Hà sang một bên, hỏi: “Trước đây lò hỏa táng đi hỗ trợ, thiêu thi đường chỉ cho chút bạc, tấm bùa trấn thi, trực tiếp cho thăng cấp thì thật đúng là rất hiếm thấy, có phải là đã có chuyện gì xảy ra không?”

Đương nhiên là Tần Hà sẽ không thừa nhận, nhưng mà suy nghĩ một chút, chuyện ở thiêu thi đường sẽ không thể giấu được, thế là vẫn kể ra chuyện xảy ra ở thiêu thi đường, chuyện nên nói hay không nên nói tất nhiên cũng phải che đậy chút.

Từ Trường Thọ nghe xong cực kỳ khiếp sợ, nhưng hắn ta cũng là ngoài nghề, sau hột hồi nói không nên lời, chỉ căn dặn Tần Hà bảo quản đồng tiền cẩn thận, nói vật đó có thể dùng để trấn thi, còn có tác dụng hơn so với bùa trấn thi.

Tần Hà đương nhiên hiểu rõ, đồng ý.

Chuyện sau này thì sau này hãy nói, đi một bước tính một bước.

Lúc này, tổ ba người nhân vật phản diện, Lăng Trung Hải, Lý Thiết, Cao Lâm Khôn cũng đến đây, chắp tay chúc mừng.

Quan thiêu thi một đồng tiền, dù vẫn là làm công việc của thợ thiêu thi, nhưng là đã trải qua thiêu thi đường “chứng nhận” đẳng cấp, chưa nói đến chỉ là một phân nhỏ lò hỏa táng, trong thiên hạ này, Tần Hà mang theo cái đồng tiền này đi nhận chức ở bất kỳ địa phương nào, cũng là một người có “thân phận”.

Thân phận thay đổi, chưa biết chừng một ngày nào đó Tần Hà sẽ được điều chỉnh đến thiêu thi đường làm việc, đến lúc đó, Tần Hà ăn đó chính là công lương.

Tần Hà đối với mấy người vốn là không có thành kiến gì, cộng thêm bọn họ vẻ mặt tươi cười chào đón, nên tất nhiên là bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hiếm thấy.

Nhưng mà thời gian bầu không khí vui vẻ này lại duy trì không đến một nén nhang.

Vì sao?

Phi Ngư Vệ đưa thi thể đến, tất cả mười chín bộ.

Lại một lần nữa, Lăng Trung Hải lộ rõ “giác ngộ nhân vật phản diện” cực thấp, phóng khoáng nói: “Tần Hà vừa mới trở về, hôm nay liền nghỉ một ngày, cẩn thận nghỉ ngơi nghỉ ngơi!”

Ngay cả Từ Trường Thọ cũng nói: Đúng đúng đúng, nên nghỉ ngơi một ngày, đều đã mệt mỏi hai ngày rồi.”

Tần Hà lập tức cảm giác như đồ vật trong lòng mình bị người khác cướp mất, mặt cũng đen lại.

Giác ngộ chẳng có tiến bộ chút nào a, rầu chết người.

Nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không thể nói với hắn ta, nghỉ một ngày cái lông gà ngươi, mỗi ngày phân ta ba bộ, thiếu một bộ ta đem ngươi đốt đi.

Như vậy thì thành ra cái gì?

Bệnh tâm thần!

Qua hôm sau cả lò hỏa táng đều sẽ cho là mình điên rồi, truyền đi nữa, Phi Ngư Vệ Địch Lỗ ngay lập tức sẽ cho mình là mục tiêu hiềm nghi.

Suy nghĩ một chút, coi như.

Nghỉ một ngày thì nghỉ một ngày a.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa vặn điều chỉnh lại chút, thiêu thi đường bên kia còn có hai bộ thi thể còn chưa đốt xong đấy, cũng không biết là khi nào mới đốt xong đây.

Gấp chết người a.

Tần Hà quay đầu liền đi, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Trên trán tổ ba người nhân vật phản diện lập tức đồng thời xuất hiện một dấu chấm hỏi, không rõ vì sao đang yên đang lành lại đột nhiên tức giận.

Ba người người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu đi, nghĩ thầm quả nhiên là thằng ngốc chính là thằng ngốc, dù là đã trở thành quan thiêu thi một đồng tiền, nhưng vấn đề đầu óc vẫn không giải quyết được a.

Ngược lại thì Từ Trường Thọ lại không cảm thấy có gì, đầu óc Tần Hà vốn đã có vấn đề, quen rồi.

Phân phối thi thể xong thì màn đêm đã buông xuống, phòng thiêu thi lại lần lượt đóng cửa khoá lại.

Một ngày làm việc bắt đầu.

Tần Hà không có việc gì làm, từ trong túi lấy Tẩy tuỷ đan và trái cây sức mạnh chưa ăn hết ra, ném hết vào trong miệng.

....

Tần Hà lo nghĩ là đúng, cái “đồng tiền chứng nhận” kia, đã lấy tốc độ vượt xa hắn tưởng tượng mà đưa đến phiền phức.

Đúng kiểu nhanh không qua đêm.

Liễu phủ.

Liễu Trường An nghe thám tử báo cáo, sắc mặt như nắng mưa thất thường.

Thông qua một vài thủ đoạn đặc biệt, hắn ta đã xác định đại khái, An Ba Cốc mất tích ở gần bến tàu, mặc dù không rõ vị trí cụ thể, nhưng đã đẩy đủ để ông ta lại khoá chặt mục tiêu vào lò hỏa táng thành Đông.

Mặc dù An Ba Cốc là một kẻ lỗ mãng, nhưng trực giác của ông ta không có vấn đề, việc này xem xét thế nào cũng không phải lò hỏa táng thành Đông, bên trong chắc hẳn có càn khôn.

Hơn nữa thám tử vừa mới bẩm báo, một tên thợ thiêu thi của lò hỏa táng thành Đông sau khi đi thiêu thi đường hai ngày, đã nhận được một đồng tiện đại diện cho đẳng cấp thân phận , điều này quá hiếm thấy.

Mấu chốt nhất là, tên thợ thiêu thi kia ông ta còn đã từng gặp qua, phòng thiêu thi số bảy, Tần Hà.

Phòng thiêu thi số bảy, chính là cái phòng thiêu thi đã đốt Liễu Thương kia.

Trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, quả thực chính là chỉ rõ lối đi.

“Gọi An Đồ Cát đi vào.”

Liễu Trường An híp híp mắt, trong lòng đã có quyết định.

Hai ngày trôi qua, chắc chắn là An Ba Cốc đã chết.

Trước khi lửa giận của A Kỳ Na đổ xuống, nhất thiết phải thăm dò lò hỏa táng thành Đông rõ ràng thật giả .

Chỉ chốc lát sau Cam Đồ Cát tiến vào, cứ đứng thẳng tắp như vậy, không có cúi chào cũng không ân cần thăm hỏi, hỏi một câu: “Chuyện gì?”

Thân là dũng sĩ Ba Nha Lạt Địch Lỗ kiêu ngạo, hắn ta xem thường cái loại hèn nhát phản bội dân tộc như Liễu Trường An.

Dù là lúc này, hắn ta cần Liễu Trường An.

Trong lòng Liễu Trường An tức giận, lại không thể hiện ở ngoài mặt, nói: “Buổi tối hôm nay, ngươi phái ra hai người đi lò hỏa táng thành Đông, một người quan sát một người ra tay, ta muốn một lần đánh rắn động cỏ.”

“Ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt Cam Đồ Cát thoáng qua một tia nguy hiểm.

Liễu Trường An xoay người nhìn hắn, trong mắt cuối cùng lộ ra sát khí, “Giết sạch tất cả mọi người có mặt ở trong lò hỏa táng thành Đông không chừa mảnh giáp nào, tạo ra động tĩnh càng lớn càng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Số ký tự: 0