Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão
Chương 13
Tiểu Tửu Nhu
2024-08-03 11:35:18
"Thích không?" Văn Quân Mộ nhẹ giọng hỏi.
Mục Huyên gật đầu lia lịa, nâng khuôn mặt tuấn tú của Văn Quân Mộ lên hôn một cái: "Em thích lắm, cảm ơn anh."
Văn Quân Mộ được được sủng mà sợ, bọn họ ở bên nhau hai năm, đây là lần đầu tiên Mục Huyên chủ động thân mật với hắn.
Mục Huyên qua loa với Văn Quân Mộ vài câu, sau đó không kịp đợi đuổi người ta đi, đã trốn vào phòng nghiên cứu chiếc vòng tay ngọc.
Kiếp trước cô ta vì bị thương máu dính vào ngọc nên mới mở được không gian, mắt Mục Huyên sáng lên, cầm lấy một cây kim châm vào ngón tay, rất nhanh, một giọt máu chảy ra, cô ta bôi lên mặt ngọc.
Mục Huyên không chớp mắt nhìn chằm chằm, trong lòng tràn đầy chờ mong, mười giây... một phút trôi qua...
Viên ngọc không có chút thay đổi nào, Mục Huyên nhíu đôi mày liễu thanh tú, lẩm bẩm: "Sao lại không có phản ứng, chẳng lẽ máu còn chưa đủ?"
Nghĩ vậy, Mục Huyên nhẫn tâm cầm lấy con dao gọt hoa quả rạch một đường trên ngón tay, máu tươi trào ra, cảm giác đau đớn ập đến.
Cô ta cắn chặt môi, bôi lên mặt ngọc, thế nhưng viên ngọc nhuộm đỏ cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Mục Huyên hoảng hốt, sao lại thế này, sao lại khác với kiếp trước rồi.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Cô ta kiểm tra viên ngọc đi kiểm tra lại, giống hệt như trong trí nhớ, Văn Quân Mộ hẳn là sẽ không lừa cô ta, cho dù hắn đi mua cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được một cái giống hệt.
Tận thế sắp đến rồi, không có không gian thì cô ta phải làm sao.
Ông trời để cô ta sống lại kiếp này, chẳng phải là để cô ta thay đổi vận mệnh sao?
Bên kia Văn Hâm cũng không nhàn rỗi, cô đến kho một chuyến, thu hết thuốc men, thuyền đệm hơi, còn có thiết bị sạc, xăng dầu vào không gian.
Lúc cô đến, kho ba tầng chất đầy ắp đồ, lúc rời đi lại không còn một thứ.
Tất cả đồ đạc đều mua đủ rồi, tiền trong thẻ cũng gần như tiêu hết, còn lại 30 vạn cô đều rút ra, cất vào không gian để dùng dần.
...
Còn ba ngày nữa là đến ngày tận thế, đoàn người Văn gua vừa lên đường không lâu thì phát hiện bầu trời đen kịt, mây đen dày đặc.
"Cha mẹ, hình như thời tiết không tốt lắm, chúng ta đến chung cư Phong Lâm ở hai ngày trước, đợi trời quang rồi hãy đi chơi."
Quang đãng là không thể, ngày mai thời tiết chỉ có thể càng âm u hơn, ngày kia bắt đầu mưa, cuối cùng là mưa như trút nước.
Mục Huyên gật đầu lia lịa, nâng khuôn mặt tuấn tú của Văn Quân Mộ lên hôn một cái: "Em thích lắm, cảm ơn anh."
Văn Quân Mộ được được sủng mà sợ, bọn họ ở bên nhau hai năm, đây là lần đầu tiên Mục Huyên chủ động thân mật với hắn.
Mục Huyên qua loa với Văn Quân Mộ vài câu, sau đó không kịp đợi đuổi người ta đi, đã trốn vào phòng nghiên cứu chiếc vòng tay ngọc.
Kiếp trước cô ta vì bị thương máu dính vào ngọc nên mới mở được không gian, mắt Mục Huyên sáng lên, cầm lấy một cây kim châm vào ngón tay, rất nhanh, một giọt máu chảy ra, cô ta bôi lên mặt ngọc.
Mục Huyên không chớp mắt nhìn chằm chằm, trong lòng tràn đầy chờ mong, mười giây... một phút trôi qua...
Viên ngọc không có chút thay đổi nào, Mục Huyên nhíu đôi mày liễu thanh tú, lẩm bẩm: "Sao lại không có phản ứng, chẳng lẽ máu còn chưa đủ?"
Nghĩ vậy, Mục Huyên nhẫn tâm cầm lấy con dao gọt hoa quả rạch một đường trên ngón tay, máu tươi trào ra, cảm giác đau đớn ập đến.
Cô ta cắn chặt môi, bôi lên mặt ngọc, thế nhưng viên ngọc nhuộm đỏ cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Mục Huyên hoảng hốt, sao lại thế này, sao lại khác với kiếp trước rồi.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta kiểm tra viên ngọc đi kiểm tra lại, giống hệt như trong trí nhớ, Văn Quân Mộ hẳn là sẽ không lừa cô ta, cho dù hắn đi mua cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà tìm được một cái giống hệt.
Tận thế sắp đến rồi, không có không gian thì cô ta phải làm sao.
Ông trời để cô ta sống lại kiếp này, chẳng phải là để cô ta thay đổi vận mệnh sao?
Bên kia Văn Hâm cũng không nhàn rỗi, cô đến kho một chuyến, thu hết thuốc men, thuyền đệm hơi, còn có thiết bị sạc, xăng dầu vào không gian.
Lúc cô đến, kho ba tầng chất đầy ắp đồ, lúc rời đi lại không còn một thứ.
Tất cả đồ đạc đều mua đủ rồi, tiền trong thẻ cũng gần như tiêu hết, còn lại 30 vạn cô đều rút ra, cất vào không gian để dùng dần.
...
Còn ba ngày nữa là đến ngày tận thế, đoàn người Văn gua vừa lên đường không lâu thì phát hiện bầu trời đen kịt, mây đen dày đặc.
"Cha mẹ, hình như thời tiết không tốt lắm, chúng ta đến chung cư Phong Lâm ở hai ngày trước, đợi trời quang rồi hãy đi chơi."
Quang đãng là không thể, ngày mai thời tiết chỉ có thể càng âm u hơn, ngày kia bắt đầu mưa, cuối cùng là mưa như trút nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro