Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão
Chương 42
Tiểu Tửu Nhu
2024-08-03 11:35:18
"Có người nói rằng thiên tai sẽ không kết thúc, tận thế thật sự đến rồi sao, có ai có thể cho tôi biết tin tức chính xác không."
"Cư dân trong khu nhà chúng tôi đánh nhau vì tranh giành vật tư, đã có mấy người chết, báo cảnh sát cũng không có ai đến xử lý, mọi thứ bây giờ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi."
"Là một quốc gia phồn vinh hài hòa, tại sao khi người dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng lại không có ai để ý đến chúng tôi, nếu để chúng tôi tự sinh tự diệt thì cũng làm ơn nói một tiếng, để chúng tôi từ bây giờ thôi mơ tưởng."
"..."
Tất nhiên, ngoài những lời chỉ trích này, cũng có rất nhiều người tin rằng mình không bị bỏ rơi, chỉ là hiện tại mưa lớn gây ra thiệt hại quá lớn, hoạt động cứu hộ không thể triển khai, hơn nữa nơi chịu thiên tai là khắp cả nước, cần phải hiểu tình trạng thiếu nhân lực, kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa giờ sau, các tài khoản chính thức cũng đăng thông báo chờ cứu hộ, đồng thời kêu gọi những người có năng lực tự giải quyết vấn đề ăn uống.
Còn khi nào có thể đến cứu hộ, mọi thứ vẫn chưa biết trước.
Liễu Đan Như cũng đang xem tin tức trên mạng, bà khẽ thở dài: "Rốt cuộc thì khi nào thiên tai này mới kết thúc được."
Văn Hâm: "... Bớt mơ tưởng thôi."
Ngay ngày thứ hai mưa lớn liên tục, khu dân cư lại một lần nữa mất điện, ban quản lý thông báo trong nhóm rằng đường dây điện trước đó chỉ được nối tạm thời, trận mưa lớn này lại làm đứt mất.
Sau khi thông báo xong, bất kể những người khác chất vấn thế nào, ban quản lý cũng không lên tiếng.
Khu Đông, tòa nhà 1106: "Quản lý nhà tệ hại, đợi mưa bão tạnh nhất định phải đổi bọn họ."
Khu Bắc tòa nhà số 2, phòng 805: "Không có điện thì không dùng được tủ lạnh, đồ ăn trong nhà không thể bảo quản được."
Khu Bắc, tòa 302: "@Khu Bắc, tòa 805, bụng tôi có thể giúp anh chia sẻ."
Tòa 1301, khu Đông: "Nhà tôi vừa hay không mua được nhiều rau, nếu có nhà nào không trữ được rau thì tôi có thể bỏ tiền mua."
Một cư dân tòa 1, khu Bắc: "Bây giờ thức ăn mới là quan trọng nhất, tiền chẳng có tác dụng gì."
Lưu Mỗ Mỗ, khu Đông: "Tạm chấp nhận được việc mất điện, hy vọng đừng mất nước."
Ông Vương, khu Bắc: "Cầu xin các bác ở trên đừng nói xui."
...
Sau khi mất điện, Văn Hâm đã bật máy phát điện vài chiếc tủ lạnh vẫn có thể sử dụng bình thường, cũng không cần lo lắng thức ăn sẽ hỏng.
"Cư dân trong khu nhà chúng tôi đánh nhau vì tranh giành vật tư, đã có mấy người chết, báo cảnh sát cũng không có ai đến xử lý, mọi thứ bây giờ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi."
"Là một quốc gia phồn vinh hài hòa, tại sao khi người dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng lại không có ai để ý đến chúng tôi, nếu để chúng tôi tự sinh tự diệt thì cũng làm ơn nói một tiếng, để chúng tôi từ bây giờ thôi mơ tưởng."
"..."
Tất nhiên, ngoài những lời chỉ trích này, cũng có rất nhiều người tin rằng mình không bị bỏ rơi, chỉ là hiện tại mưa lớn gây ra thiệt hại quá lớn, hoạt động cứu hộ không thể triển khai, hơn nữa nơi chịu thiên tai là khắp cả nước, cần phải hiểu tình trạng thiếu nhân lực, kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa giờ sau, các tài khoản chính thức cũng đăng thông báo chờ cứu hộ, đồng thời kêu gọi những người có năng lực tự giải quyết vấn đề ăn uống.
Còn khi nào có thể đến cứu hộ, mọi thứ vẫn chưa biết trước.
Liễu Đan Như cũng đang xem tin tức trên mạng, bà khẽ thở dài: "Rốt cuộc thì khi nào thiên tai này mới kết thúc được."
Văn Hâm: "... Bớt mơ tưởng thôi."
Ngay ngày thứ hai mưa lớn liên tục, khu dân cư lại một lần nữa mất điện, ban quản lý thông báo trong nhóm rằng đường dây điện trước đó chỉ được nối tạm thời, trận mưa lớn này lại làm đứt mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thông báo xong, bất kể những người khác chất vấn thế nào, ban quản lý cũng không lên tiếng.
Khu Đông, tòa nhà 1106: "Quản lý nhà tệ hại, đợi mưa bão tạnh nhất định phải đổi bọn họ."
Khu Bắc tòa nhà số 2, phòng 805: "Không có điện thì không dùng được tủ lạnh, đồ ăn trong nhà không thể bảo quản được."
Khu Bắc, tòa 302: "@Khu Bắc, tòa 805, bụng tôi có thể giúp anh chia sẻ."
Tòa 1301, khu Đông: "Nhà tôi vừa hay không mua được nhiều rau, nếu có nhà nào không trữ được rau thì tôi có thể bỏ tiền mua."
Một cư dân tòa 1, khu Bắc: "Bây giờ thức ăn mới là quan trọng nhất, tiền chẳng có tác dụng gì."
Lưu Mỗ Mỗ, khu Đông: "Tạm chấp nhận được việc mất điện, hy vọng đừng mất nước."
Ông Vương, khu Bắc: "Cầu xin các bác ở trên đừng nói xui."
...
Sau khi mất điện, Văn Hâm đã bật máy phát điện vài chiếc tủ lạnh vẫn có thể sử dụng bình thường, cũng không cần lo lắng thức ăn sẽ hỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro