Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão
Chương 67
Tiểu Tửu Nhu
2024-08-03 11:35:18
Nói xong, người phụ nữ lấy một quả táo nhỏ từ sau quầy ra: "Cửa hàng không trả lại tiền thừa."
Văn Hâm: "..."
Cô xách đồ đi ra ngoài, trước cửa có không ít người tụ tập hóng chuyện.
Ngay lúc này, hai vệ sĩ đẩy một người đàn ông ra ngoài, miệng mắng chửi độc ác: "Mày dám ăn trộm đồ trong cửa hàng của bọn tao, mày không muốn sống nữa à?"
"Hai anh lớn, tôi sai rồi, tôi đảm bảo không bao giờ dám tái phạm nữa."
Hai vệ sĩ không thèm nghe giải thích, đè người đàn ông ra đánh đấm túi bụi.
Vệ sĩ là người luyện võ, người đàn ông chỉ có thể bị đánh, vừa đau đớn vừa cầu xin tha thứ.
Vài phút sau, vệ sĩ mới buông người đàn ông ra, người đó đau đến nỗi không đứng dậy nổi, mặt sưng như đầu heo, mũi chảy máu, người co giật.
Hai vệ sĩ lại nói với những người xung quanh: "Đến cửa hàng của chúng tôi ăn trộm đồ thì sẽ có kết cục như thế này."
Những người đứng xem không khỏi rùng mình, lặng lẽ tránh xa cửa hàng, chiêu trò giết gà dọa khỉ này vẫn rất hiệu quả.
Văn Hâm mở cửa xe, vừa định đặt đồ vào ghế phụ, đột nhiên phát hiện tấm pin quang điện năng lượng mặt trời buộc trên nóc xe có dấu vết bị người khác kéo.
Cô đóng cửa xe lại, kiểm tra tấm pin quang điện, không mất tấm nào, cô buộc rất chặt, hơn nữa dây thừng không dễ bị dao cắt đứt, đoán chừng những người đó bất lực, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Văn Hâm sắp xếp lại tấm pin quang điện bị kéo rối, sau đó buộc lại cho ngay ngắn.
Cô vừa định mở cửa xe rời đi thì một bà lão tóc bạc phơ dắt theo một đứa trẻ gầy gò đi tới, bà lão nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu: "Cô gái, có thể cho cháu tôi một chút đồ ăn không, cháu đã mấy ngày chưa được ăn thứ gì ra hồn rồi, cô là người tốt sẽ được báo đáp, sau này nhất định sẽ bình an vô sự."
"Không được, tôi cũng chỉ có chút đồ này thôi, cho các người thì tôi không còn gì." Văn Hâm lạnh lùng từ chối, trong mắt thậm chí không lộ ra một chút thương hại nào.
Cô liếc nhìn những người xung quanh, thấy mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, những người này có lẽ là một nhóm, một khi cô tỏ ra yếu đuối và thương cảm, những người đó còn không xông tới ăn tươi nuốt sống cô.
Văn Hâm nói xong không chút do dự mở cửa xe ngồi vào, thấy đứa trẻ định xông lên chặn xe, cô đạp chân ga, phóng đi.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy đứa trẻ ăn một bụng đầy bụi, bà lão vừa rồi còn đáng thương giờ đã lộ ra vẻ mặt dữ tợn, miệng dường như đang nguyền rủa điều gì đó.
Văn Hâm đã sớm đoán được họ giả vờ, trong thời điểm sắp rơi vào hỗn loạn hoàn toàn này, ai cũng có thể bộc lộ "Tài năng diễn xuất", đã không phân biệt được ai là người tốt, ai là kẻ xấu thì lựa chọn cách phớt lờ và tránh xa là tốt nhất.
...
Trở về dưới tòa chung cư, Văn Hâm gọi điện cho Văn Dục Phong, bảo hắn xuống giúp bê tấm pin năng lượng.
Văn Hâm bật điều hòa trong xe, cô cứ thế đợi trong xe, còn mở một chai sữa để giải khát.
Hai phút sau, Văn Dục Phong đi ra khỏi tòa chung cư, hắn nhìn đồ trên xe, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ vui mừng: "Em tìm đâu ra tấm pin năng lượng này vậy."
Văn Dục Phong không mấy tin tưởng vào hệ thống điện trong khu dân cư, cứ nơm nớp lo sợ không biết đến lúc nào thì mất điện, đến lúc đó mới thực sự khó chịu.
Văn Hâm: "..."
Cô xách đồ đi ra ngoài, trước cửa có không ít người tụ tập hóng chuyện.
Ngay lúc này, hai vệ sĩ đẩy một người đàn ông ra ngoài, miệng mắng chửi độc ác: "Mày dám ăn trộm đồ trong cửa hàng của bọn tao, mày không muốn sống nữa à?"
"Hai anh lớn, tôi sai rồi, tôi đảm bảo không bao giờ dám tái phạm nữa."
Hai vệ sĩ không thèm nghe giải thích, đè người đàn ông ra đánh đấm túi bụi.
Vệ sĩ là người luyện võ, người đàn ông chỉ có thể bị đánh, vừa đau đớn vừa cầu xin tha thứ.
Vài phút sau, vệ sĩ mới buông người đàn ông ra, người đó đau đến nỗi không đứng dậy nổi, mặt sưng như đầu heo, mũi chảy máu, người co giật.
Hai vệ sĩ lại nói với những người xung quanh: "Đến cửa hàng của chúng tôi ăn trộm đồ thì sẽ có kết cục như thế này."
Những người đứng xem không khỏi rùng mình, lặng lẽ tránh xa cửa hàng, chiêu trò giết gà dọa khỉ này vẫn rất hiệu quả.
Văn Hâm mở cửa xe, vừa định đặt đồ vào ghế phụ, đột nhiên phát hiện tấm pin quang điện năng lượng mặt trời buộc trên nóc xe có dấu vết bị người khác kéo.
Cô đóng cửa xe lại, kiểm tra tấm pin quang điện, không mất tấm nào, cô buộc rất chặt, hơn nữa dây thừng không dễ bị dao cắt đứt, đoán chừng những người đó bất lực, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Hâm sắp xếp lại tấm pin quang điện bị kéo rối, sau đó buộc lại cho ngay ngắn.
Cô vừa định mở cửa xe rời đi thì một bà lão tóc bạc phơ dắt theo một đứa trẻ gầy gò đi tới, bà lão nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu: "Cô gái, có thể cho cháu tôi một chút đồ ăn không, cháu đã mấy ngày chưa được ăn thứ gì ra hồn rồi, cô là người tốt sẽ được báo đáp, sau này nhất định sẽ bình an vô sự."
"Không được, tôi cũng chỉ có chút đồ này thôi, cho các người thì tôi không còn gì." Văn Hâm lạnh lùng từ chối, trong mắt thậm chí không lộ ra một chút thương hại nào.
Cô liếc nhìn những người xung quanh, thấy mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, những người này có lẽ là một nhóm, một khi cô tỏ ra yếu đuối và thương cảm, những người đó còn không xông tới ăn tươi nuốt sống cô.
Văn Hâm nói xong không chút do dự mở cửa xe ngồi vào, thấy đứa trẻ định xông lên chặn xe, cô đạp chân ga, phóng đi.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy đứa trẻ ăn một bụng đầy bụi, bà lão vừa rồi còn đáng thương giờ đã lộ ra vẻ mặt dữ tợn, miệng dường như đang nguyền rủa điều gì đó.
Văn Hâm đã sớm đoán được họ giả vờ, trong thời điểm sắp rơi vào hỗn loạn hoàn toàn này, ai cũng có thể bộc lộ "Tài năng diễn xuất", đã không phân biệt được ai là người tốt, ai là kẻ xấu thì lựa chọn cách phớt lờ và tránh xa là tốt nhất.
...
Trở về dưới tòa chung cư, Văn Hâm gọi điện cho Văn Dục Phong, bảo hắn xuống giúp bê tấm pin năng lượng.
Văn Hâm bật điều hòa trong xe, cô cứ thế đợi trong xe, còn mở một chai sữa để giải khát.
Hai phút sau, Văn Dục Phong đi ra khỏi tòa chung cư, hắn nhìn đồ trên xe, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ vui mừng: "Em tìm đâu ra tấm pin năng lượng này vậy."
Văn Dục Phong không mấy tin tưởng vào hệ thống điện trong khu dân cư, cứ nơm nớp lo sợ không biết đến lúc nào thì mất điện, đến lúc đó mới thực sự khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro