Thiên Tai Cầu Sinh: Mang Không Gian Tích Trữ Vật Tư Nằm Thắng Hàng Ngày
Chương 41
2024-08-18 00:12:08
Kế tiếp, Quý Dạng không ngừng nghỉ, chỉ trong khoảng ba đến năm phút đã thu phục xong một chiếc két sắt, và mở toàn bộ chúng ra.
Cuối cùng, ở chiếc két sắt cuối cùng, khi nàng thu đồ vào không gian, không gian mở rộng thêm… 50 mét vuông.
Mở rộng bên cạnh khu nuôi dưỡng.
Vẫn là đất nâu thẫm, không có gì khác.
May mắn là khu nghỉ ngơi phía trước đã được rào chắn, không gian mở rộng thì chúng cũng không chạy ra ngoài được.
Ở khu thương mại này chỉ có cửa hàng chuyên bán ngọc, các cửa hàng khác đều là vàng bạc châu báu hỗn hợp. Quý Dạng không lựa chọn cạy cửa các cửa hàng khác vì quá phiền phức và ngọc thạch cũng rất ít.
Nàng dứt khoát tiến đến mục tiêu tiếp theo.
Chính là hiện tại quá lạnh, Quý Dạng lăn lộn lâu như vậy, cũng đã tay chân lạnh lẽo. Nàng từ ba lô móc ra bếp di động cùng một cái nồi nhỏ, nấu một chén mì gói cho chính mình.
Nhất tiện lợi mau lẹ, còn ấm bụng.
Mì gói là loại canh thanh đạm, hương vị phác mũi. Quý Dạng ăn một ngụm mì, một ngụm canh, chóp mũi thấm chút mồ hôi. Nàng nhanh chóng lau khô, thu đồ vật vào bao, thực tế là phóng vào không gian. Sau đó, nàng thả Hi Hi vào không gian, khoác lên người một chiếc áo choàng trắng để che thân hình, và móc ra một chiếc xe trượt tuyết.
Lâu lắm rồi không sử dụng những thứ này, Quý Dạng cảm thấy mới lạ, nghiên cứu một chút rồi mở máy ra.
Ầm vang một tiếng, xe trượt tuyết bay ra, bắn tung vô số bông tuyết.
Linh nguyên mua loại này, sử dụng lần đầu thì lạ, sau thì quen. Lần này có xe trượt tuyết, hiệu suất nhanh hơn. Chỉ mất mười phút, Quý Dạng đã đến được điểm đích thứ hai. Nàng lấy dụng cụ cắt ra, để Hi Hi canh gác. Động tác của Quý Dạng nhanh chóng, chỉ trong một giờ, nàng đã quét sạch cửa hàng này. Không gian lại mở rộng thêm 50 mét vuông.
Quý Dạng nhíu mày bất mãn, phẩm chất của những món này vẫn chưa tốt. Nàng đoán những thứ tốt hơn đều nằm sâu trong kho hàng, bởi vì những châu báu mà nàng mua đều có giá trị hàng triệu, hàng tỷ. Châu báu mà ông bà nàng để lại cũng có giá trị tương đương. Trong các cửa hàng châu báu thông thường, đa phần giá trị chỉ từ vài ngàn đến hàng chục ngàn. Thậm chí còn có nhãn hiệu và tay nghề giới hạn.
Vì vậy, mỗi cửa hàng chỉ tăng thêm 50 mét vuông.
Điều kiện như thế, chỉ có thể làm cho nàng thêm vất vả.
Quý Dạng tự an ủi mình và tiếp tục đi đến mục tiêu tiếp theo. Nàng nhớ rõ những địa điểm này từ những ngày cuối cùng nơi đây, lộ tuyến quen thuộc. Đến khoảng 5 giờ chiều, trời bắt đầu tối, nàng cũng bị đông lạnh đến mức không chịu nổi, nên nhanh chóng mở xe trượt tuyết và trở về.
Dọc đường, không thấy bóng dáng ai.
Khi đến gần tiểu khu Gia Phúc, Quý Dạng tìm một góc khuất, thu xe trượt tuyết, và theo lối ra khai thông, một lần nữa tiến vào.
Mãi cho đến tầng mười lăm, nàng vẫn không gặp ai.
Quá lạnh, dù có người nghe thấy động tĩnh, cũng không muốn ra xem xét.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, hơi ấm ập vào làm Quý Dạng cảm thấy sống lại.
Nàng nhanh chóng thêm củi vào hai cái lò sưởi trong tường, rồi thả Hi Hi ra. Hôm nay nó thật vất vả, nàng cho nó ăn đầy một bát thịt lớn, để nó ăn cho thoả thích!
Quý Dạng tự mình bước vào không gian để tắm rửa. Ban đầu nàng tắm trong phòng, nhưng bây giờ không gian đã mở rộng đến 350 mét vuông, trong đó 100 mét vuông dành để chăn nuôi gia cầm, còn lại 250 mét vuông, đủ để nàng đặt căn nhà di động mà nàng đã mua trước đây. Căn nhà chiếm diện tích 120 mét vuông, trang bị đầy đủ nước và điện. Trên nóc nhà có một tháp nước chuyên dụng, chứa đến 1000 lít nước, nàng còn có thể chọn tháp lớn hơn nhưng sợ nhà không chịu nổi trọng lượng nên đã chọn loại vừa.
Cuối cùng, ở chiếc két sắt cuối cùng, khi nàng thu đồ vào không gian, không gian mở rộng thêm… 50 mét vuông.
Mở rộng bên cạnh khu nuôi dưỡng.
Vẫn là đất nâu thẫm, không có gì khác.
May mắn là khu nghỉ ngơi phía trước đã được rào chắn, không gian mở rộng thì chúng cũng không chạy ra ngoài được.
Ở khu thương mại này chỉ có cửa hàng chuyên bán ngọc, các cửa hàng khác đều là vàng bạc châu báu hỗn hợp. Quý Dạng không lựa chọn cạy cửa các cửa hàng khác vì quá phiền phức và ngọc thạch cũng rất ít.
Nàng dứt khoát tiến đến mục tiêu tiếp theo.
Chính là hiện tại quá lạnh, Quý Dạng lăn lộn lâu như vậy, cũng đã tay chân lạnh lẽo. Nàng từ ba lô móc ra bếp di động cùng một cái nồi nhỏ, nấu một chén mì gói cho chính mình.
Nhất tiện lợi mau lẹ, còn ấm bụng.
Mì gói là loại canh thanh đạm, hương vị phác mũi. Quý Dạng ăn một ngụm mì, một ngụm canh, chóp mũi thấm chút mồ hôi. Nàng nhanh chóng lau khô, thu đồ vật vào bao, thực tế là phóng vào không gian. Sau đó, nàng thả Hi Hi vào không gian, khoác lên người một chiếc áo choàng trắng để che thân hình, và móc ra một chiếc xe trượt tuyết.
Lâu lắm rồi không sử dụng những thứ này, Quý Dạng cảm thấy mới lạ, nghiên cứu một chút rồi mở máy ra.
Ầm vang một tiếng, xe trượt tuyết bay ra, bắn tung vô số bông tuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh nguyên mua loại này, sử dụng lần đầu thì lạ, sau thì quen. Lần này có xe trượt tuyết, hiệu suất nhanh hơn. Chỉ mất mười phút, Quý Dạng đã đến được điểm đích thứ hai. Nàng lấy dụng cụ cắt ra, để Hi Hi canh gác. Động tác của Quý Dạng nhanh chóng, chỉ trong một giờ, nàng đã quét sạch cửa hàng này. Không gian lại mở rộng thêm 50 mét vuông.
Quý Dạng nhíu mày bất mãn, phẩm chất của những món này vẫn chưa tốt. Nàng đoán những thứ tốt hơn đều nằm sâu trong kho hàng, bởi vì những châu báu mà nàng mua đều có giá trị hàng triệu, hàng tỷ. Châu báu mà ông bà nàng để lại cũng có giá trị tương đương. Trong các cửa hàng châu báu thông thường, đa phần giá trị chỉ từ vài ngàn đến hàng chục ngàn. Thậm chí còn có nhãn hiệu và tay nghề giới hạn.
Vì vậy, mỗi cửa hàng chỉ tăng thêm 50 mét vuông.
Điều kiện như thế, chỉ có thể làm cho nàng thêm vất vả.
Quý Dạng tự an ủi mình và tiếp tục đi đến mục tiêu tiếp theo. Nàng nhớ rõ những địa điểm này từ những ngày cuối cùng nơi đây, lộ tuyến quen thuộc. Đến khoảng 5 giờ chiều, trời bắt đầu tối, nàng cũng bị đông lạnh đến mức không chịu nổi, nên nhanh chóng mở xe trượt tuyết và trở về.
Dọc đường, không thấy bóng dáng ai.
Khi đến gần tiểu khu Gia Phúc, Quý Dạng tìm một góc khuất, thu xe trượt tuyết, và theo lối ra khai thông, một lần nữa tiến vào.
Mãi cho đến tầng mười lăm, nàng vẫn không gặp ai.
Quá lạnh, dù có người nghe thấy động tĩnh, cũng không muốn ra xem xét.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, hơi ấm ập vào làm Quý Dạng cảm thấy sống lại.
Nàng nhanh chóng thêm củi vào hai cái lò sưởi trong tường, rồi thả Hi Hi ra. Hôm nay nó thật vất vả, nàng cho nó ăn đầy một bát thịt lớn, để nó ăn cho thoả thích!
Quý Dạng tự mình bước vào không gian để tắm rửa. Ban đầu nàng tắm trong phòng, nhưng bây giờ không gian đã mở rộng đến 350 mét vuông, trong đó 100 mét vuông dành để chăn nuôi gia cầm, còn lại 250 mét vuông, đủ để nàng đặt căn nhà di động mà nàng đã mua trước đây. Căn nhà chiếm diện tích 120 mét vuông, trang bị đầy đủ nước và điện. Trên nóc nhà có một tháp nước chuyên dụng, chứa đến 1000 lít nước, nàng còn có thể chọn tháp lớn hơn nhưng sợ nhà không chịu nổi trọng lượng nên đã chọn loại vừa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro