Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Cung yến bùng nổ 10
Y Nỉ Yêu Nhiêu
2024-07-21 15:28:31
Lạc Đế đứng ở một bên, sắc mặt xanh mét.
Đám đại thần phía sau, cả đám đều cố gắng nén cười, chẳng ai nghĩ tới thái tử điện hạ lại xằng bậy như vậy.
Nhưng bất luận như thế nào, bọn họ vẫn không dám đem vui sướng khi người khác gặp hoạ trưng ra trên mặt được.
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu Phong Lạc phu thê tình thâm, chỉ sinh ra có một trai một gái, đó là Da Luật Đình cùng Khả Nhi. Nói cách khác, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tương lai kế thừa đ5i thống, chỉ có Da Luật Đình.
Lạc Đế từ từ nhắm hai mắt, hai tay gắt gao nắm lại thành đấm. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra:”Thôi, đều về hết đi, việc hôm nay, trẫm hy vọng sẽ không để lộ ra dù chỉ là nửa phần, bằng không…”
Sẳng giọng, tầm mắt đảo qua đám người có liên quan, mọi người đều rùng mình.
…………
Yến hội rốt cuộc kết thúc, tâm tư của mọi người đều khôn giống nhau.
Hôm nay Lạc Đế đã nhận lấy đả kích quá lớn, trược khi yến hội kết thúc, liền xin được cáo lui trước.
Phía dưới, chúng thần cùng nhau nghị luận.
Bên ngoài nhóm quần thần, Cung Dạ Tuyệt cùng Sở Khuynh Nguyệt đứn đối diện.
Nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy tình cảnh đó, khoé môi Cung Dạ Tuyệt run rẩy:”Nữ nhân, nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể dẫn dụ hai cái trứng thối kia đến cùng một chỗ?”
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài phần lãnh ý. Chợt, ngẩng đầu lên, trêu chọc mở miệng:”Ngươi không biết là, hai người bọn họ rất xứng đôi?”
Mày Cung Dạ Tuyệt khẽ nhíu, cũng là giọng điệu không sợ chọc người khác tức chết:”Ân, quả thật rất xứng, tiện xứng cẩu, thiên trường địa cửu.”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, cũng chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, giống như người nói những lời vừa rồi không phải là hắn.
Lúc này, Cung Dạ Tuyệt không mang mặt nạ, ngũ quan tuấn dật, gương mặt trắng nõn. Đôi mắt thâm thuý kia, rõ ràng là một người tuyệt đại tao nhã như vậy, lại cố ý dựa vào sự nguỵ trang để sống qua ngày.
Đáy lòng Sở Khuynh Nguyệt tê rần.
Dưới mạng che mặt, thấy không rõ dung mạo của Sở Khuynh Nguyệt, chỉ nghe nàng than nhẹ thành tiếng:”Kỳ thực, ngươi không mang mặt nạ cũng không có việc gì, cần gì phải luôn che giấu bản thân như vậy chứ? Sống trong sự nguỵ trang như vậy, rất mệt.”
Hắn vốn là cường giả*(người mạnh mẽ), hà tất gì lại muốn dùng thân phận yếu nhất để sống, suốt ngày nhận lấy xem thường cùng châm chọc của người khác.
Cảnh ngô của hắn, càng làm cho nàng liên tưởng đến chính bản thân mình.
Giống như, thân thể này của nàng, cũng từng dựa vào vỏ bộc để sống. Lúc trước rõ ràng là Vũ Giai ngũ cấp, lại cố ý nguỵ trang thành một phế vật vô dụng.
Nàng cũng từng muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân cụ thể việc làm này của nguyên bản*(SKN trước), chỉ là phần trí nhớ kia đã sớm không còn. Hơn nữa những lúc nàng muốn miệt mài theo đuổi nó, ở chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, giống như có thứ gì đó bóp chặt làm cho nàng cảm giác hít thở không thông.
Sắc mặt Cung Dạ Tuyệt ngưng trọng, hắn cười khẽ lắc đầu:”Ngươi không hiểu.”
“Vậy ngươi nói nguyên nhân cho ta biết đi. Ngươi đã điều tra ta cẩn thận như vậy, ta rốt cuộc cũng nên hiểu biết về ngươi rồi.” Sở Khuynh Nguyệt phát hiện, kỳ thực, nàng một chút cũng không biết gì về nam nhân này.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt hơi giơ lên, hắn khẽ cười một tiếng. Rồi sau đó vươn tay, chậm rãi vuốt ve sợi tóc của Sở Khuynh Nguyệt:”Về sau ngươi sẽ biết hết tất cả. Được rồi, trở về thu xếp hành lý, ba ngày sau, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
“Ba ngày? Nhanh như vậy?” Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc, vạn lần cũng không hề nghĩ tới sẽ đột nhiên rời đi như vậy.
Cánh môi mỏng của Cung Dạ Tuyệt nâng lên, trên khuôn mặt trắng nõn kia, giờ phút này hàm chứa ngàn vạn tao nhã.
Hắn đến gần Sở Khuynh Nguyệt, cười nói:”Không phải muốn nhanh chóng trở về là vì, sớm ngày cùng ngươi cử hành hôn lễ, ta đây không phải là sợ ngươi sốt ruột chờ đợi hay sao?”
“Sốt ruột chờ đợi?” Sở Khuynh Nguyệt nhướng mày:”Yên tâm, ta không vội, cho dù là chờ mười năm hay hai mươi năm, ta cũng vui lòng…”
“Mười năm hai mươi năm a… Tốt lắm, ta cũng sẽ chậm rãi chờ ngươi.” Cung Dạ Tuyệt hơi mím môi, không chút để ý trả lời.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đáy lòng, dần dần có gì đó đang biến hoá…
Đám đại thần phía sau, cả đám đều cố gắng nén cười, chẳng ai nghĩ tới thái tử điện hạ lại xằng bậy như vậy.
Nhưng bất luận như thế nào, bọn họ vẫn không dám đem vui sướng khi người khác gặp hoạ trưng ra trên mặt được.
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu Phong Lạc phu thê tình thâm, chỉ sinh ra có một trai một gái, đó là Da Luật Đình cùng Khả Nhi. Nói cách khác, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tương lai kế thừa đ5i thống, chỉ có Da Luật Đình.
Lạc Đế từ từ nhắm hai mắt, hai tay gắt gao nắm lại thành đấm. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra:”Thôi, đều về hết đi, việc hôm nay, trẫm hy vọng sẽ không để lộ ra dù chỉ là nửa phần, bằng không…”
Sẳng giọng, tầm mắt đảo qua đám người có liên quan, mọi người đều rùng mình.
…………
Yến hội rốt cuộc kết thúc, tâm tư của mọi người đều khôn giống nhau.
Hôm nay Lạc Đế đã nhận lấy đả kích quá lớn, trược khi yến hội kết thúc, liền xin được cáo lui trước.
Phía dưới, chúng thần cùng nhau nghị luận.
Bên ngoài nhóm quần thần, Cung Dạ Tuyệt cùng Sở Khuynh Nguyệt đứn đối diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy tình cảnh đó, khoé môi Cung Dạ Tuyệt run rẩy:”Nữ nhân, nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể dẫn dụ hai cái trứng thối kia đến cùng một chỗ?”
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài phần lãnh ý. Chợt, ngẩng đầu lên, trêu chọc mở miệng:”Ngươi không biết là, hai người bọn họ rất xứng đôi?”
Mày Cung Dạ Tuyệt khẽ nhíu, cũng là giọng điệu không sợ chọc người khác tức chết:”Ân, quả thật rất xứng, tiện xứng cẩu, thiên trường địa cửu.”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, cũng chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, giống như người nói những lời vừa rồi không phải là hắn.
Lúc này, Cung Dạ Tuyệt không mang mặt nạ, ngũ quan tuấn dật, gương mặt trắng nõn. Đôi mắt thâm thuý kia, rõ ràng là một người tuyệt đại tao nhã như vậy, lại cố ý dựa vào sự nguỵ trang để sống qua ngày.
Đáy lòng Sở Khuynh Nguyệt tê rần.
Dưới mạng che mặt, thấy không rõ dung mạo của Sở Khuynh Nguyệt, chỉ nghe nàng than nhẹ thành tiếng:”Kỳ thực, ngươi không mang mặt nạ cũng không có việc gì, cần gì phải luôn che giấu bản thân như vậy chứ? Sống trong sự nguỵ trang như vậy, rất mệt.”
Hắn vốn là cường giả*(người mạnh mẽ), hà tất gì lại muốn dùng thân phận yếu nhất để sống, suốt ngày nhận lấy xem thường cùng châm chọc của người khác.
Cảnh ngô của hắn, càng làm cho nàng liên tưởng đến chính bản thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như, thân thể này của nàng, cũng từng dựa vào vỏ bộc để sống. Lúc trước rõ ràng là Vũ Giai ngũ cấp, lại cố ý nguỵ trang thành một phế vật vô dụng.
Nàng cũng từng muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân cụ thể việc làm này của nguyên bản*(SKN trước), chỉ là phần trí nhớ kia đã sớm không còn. Hơn nữa những lúc nàng muốn miệt mài theo đuổi nó, ở chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, giống như có thứ gì đó bóp chặt làm cho nàng cảm giác hít thở không thông.
Sắc mặt Cung Dạ Tuyệt ngưng trọng, hắn cười khẽ lắc đầu:”Ngươi không hiểu.”
“Vậy ngươi nói nguyên nhân cho ta biết đi. Ngươi đã điều tra ta cẩn thận như vậy, ta rốt cuộc cũng nên hiểu biết về ngươi rồi.” Sở Khuynh Nguyệt phát hiện, kỳ thực, nàng một chút cũng không biết gì về nam nhân này.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt hơi giơ lên, hắn khẽ cười một tiếng. Rồi sau đó vươn tay, chậm rãi vuốt ve sợi tóc của Sở Khuynh Nguyệt:”Về sau ngươi sẽ biết hết tất cả. Được rồi, trở về thu xếp hành lý, ba ngày sau, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
“Ba ngày? Nhanh như vậy?” Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc, vạn lần cũng không hề nghĩ tới sẽ đột nhiên rời đi như vậy.
Cánh môi mỏng của Cung Dạ Tuyệt nâng lên, trên khuôn mặt trắng nõn kia, giờ phút này hàm chứa ngàn vạn tao nhã.
Hắn đến gần Sở Khuynh Nguyệt, cười nói:”Không phải muốn nhanh chóng trở về là vì, sớm ngày cùng ngươi cử hành hôn lễ, ta đây không phải là sợ ngươi sốt ruột chờ đợi hay sao?”
“Sốt ruột chờ đợi?” Sở Khuynh Nguyệt nhướng mày:”Yên tâm, ta không vội, cho dù là chờ mười năm hay hai mươi năm, ta cũng vui lòng…”
“Mười năm hai mươi năm a… Tốt lắm, ta cũng sẽ chậm rãi chờ ngươi.” Cung Dạ Tuyệt hơi mím môi, không chút để ý trả lời.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đáy lòng, dần dần có gì đó đang biến hoá…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro