Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Nghịch xúc hại chết 1.
Y Nỉ Yêu Nhiêu
2024-07-21 15:28:31
Vào giờ cơm trưa.
Lý ma ma đưa hộo đồ ăn đến.
Cẩm Nhi khoan khoái đi đến nhận lấy.
“Tiểu thư, những thức ăn này, thật đúng là mỗi ngày một tốt.” Cẩm Nhi nhìn đồ ăn, vui sướng kêu ra tiếng.
“Tiểu thư, cái kia… Có thể cho ta hay không?” Nhìn phần đồ ăn kia của Sở Khuynh Nguyệt, Cẩm Nhi nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngươi ăn phần này đi.” Sở Khuynh Nguyệt cười khẽ. Thời gian gần đây, nàng càng ngày càng phát hiện thuộc tính ăn hoá của Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi thè lưỡi với Sở Khuynh Nguyệt, rồi sau đó không chút khách khí lầy phần thức ăn kia.
Chờ sau khi ăn cơm no, Cẩm Nhi đứng lên, thu dọn đồ đạc trên bàn.
Cũng trong một khắc, mâm thức ăn từ trong tay Cẩm Nhi rơi xuống.
Lập tức, Cẩm Nhi gắt gao bưng kín bụng.
“Cẩm Nhi, ngươi làm sao vậy?” Sở Khuynh Nguyệt cả kinh, nhìn lại, chỉ thầy khuôn mặt Cẩm Nhi tái nhợt.
“Tiểu thư, Cẩm Nhi đau bụng…”
Lòng Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ trầm xuống.
Nàng lấy ra một cây ngân trâm, đâm xuống thức ăn vừa nãy Cẩm Nhi đã ăn, chỉ trong nháy mắt, phía dưới cây ngân châm, từ từ chuyển sang đen!
Có độc!!
“Tiểu thư, Cẩm Nhi đau quá…” Cẩm Nhi ngâm khẽ ra tiếng, trong giọng nói, tràn đầy đau đớn.
“Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi, sẽ cứu ngươi!” Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt tràn ra vẻ sốt ruột, nàng cõng Cẩm Nhi, hướng ra phía ngoài chạy đi.
Giờ phút này, giọng nói của nàng, nhuốm vài phần nghẹn ngào.
Cẩm Nhi, ngươi đừng có làm sao…
Ngay vào lúc nàng tâm hoảng ý loạn, bên ngoài tường viện, bóng người màu đen, lại xâm nhập.
“Cung Dạ Tuyệt, cứu nàng… Mau cứu nàng.” Giờ khắc này, Sở Khuynh Nguyệt giống như tìm được cứu tinh, túm tay Cung Dạ Tuyệt không buông.
Nàng biết, Cung Dạ Tuyệt biết y thuật.
Thấy Sở Khuynh Nguyệt sốt ruột như vậy, Cung Dạ Tuyệt thầm than bản thân đến thật đúng lúc!
Không chần chờ, tiến lên.
Khi kiểm tra độc Cẩm Nhi trúng phải, trên mặt Cung Dạ Tuyệt hiện lên rét lạnh :”Đối phương thật đúng là ác độc, độc hạ chính là ‘Đoạn trường tán’.”
“Đoạn trường tán?” Sở Khuynh Nguyệt kinh hô, trong mắt, càng thêm sốt ruột.
“Yên tâm, cũng may thời gian trúng độc cũng chưa lâu, ta có thể cứu nàng.”
Đến lúc này, Sở Khuynh Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra…
Chờ giúp Cẩm Nhi giải độc xong, Cung Dạ Tuyệt mới xoay người :”Nha hoàn của ngươi làm sao mà trúng độc?”
Trong ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt tràn đầy sát ý :”Mục tiêu của người hạ độc, là ta.”
“Ai? Dám hại ngươi!” Cung Dạ Tuyệt cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng.
Nếu như người trúng độc hôm nay là Sở Khuynh Nguyệt, cho dù sau đó hắn có thể giải độc cho nàng, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng nhất định cũng sẽ không giữ được!
“Ta---cũng---muốn---biết---“ Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt phát ra hàn ý, thật lâu sau, nàng gằn từng tiếng.
Lúc này đây, nàng thật sự động sát ý!
-------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một-------
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư tha mạng a, lão nô làm sao dám hạ độc trong thức ăn của đại tiểu thư? Lão nô chỉ phụ trách đem đồ ăn đưa cho đại tiểu thư thôi a!”
“Trong quá trình ngươi tới, có từng đụng vào người nào không?” Sở Khuynh Nguyệt ngồi ở một bên, lạnh giọng hỏi.
Lý ma ma tâm hoảng ý loạn, nàng biết đại tiểu thư không bình thường! Lúc này, gấp đến độ suy nghĩ hỗn loạn :”Lão nô không biết, cái gì cũng đều không biết a!”
“Nói!!!” Sở Khuynh Nguyệt giận dữ, một luồng ánh xanh trong lòng bàn tay bắn ra, thoáng chốc, một tảng đá cách đó không xa hoà thành bột phấn.
Lý ma ma cả kinh, ý nghĩ, mới từ từ thanh tỉnh lại---
“Ta nhớ ra rồi, trên đường ta đến đây, ta đụng phải nha hoàn Tử Diên bên người của Nhị phu nhân, nàng ta nói Nhị phu nhân tìm ta có việc, ta liền buông hộp thức ăn xuống, nhưng sau đó cũng không tìm thấy Nhị phu nhân, lão nô liền trực tiếp đi đến đây…”
“Nhị phu nhân…” Sở Khuuynh Nguyệt nheo mắt lại, khẽ lẩm bẩm mấy từ này.
Trên mặt của nàng, không mang theo nửa phần tình cảm, giống như là đang nhớ kỹ tên của một người chết mà thôi!
Lý ma ma đưa hộo đồ ăn đến.
Cẩm Nhi khoan khoái đi đến nhận lấy.
“Tiểu thư, những thức ăn này, thật đúng là mỗi ngày một tốt.” Cẩm Nhi nhìn đồ ăn, vui sướng kêu ra tiếng.
“Tiểu thư, cái kia… Có thể cho ta hay không?” Nhìn phần đồ ăn kia của Sở Khuynh Nguyệt, Cẩm Nhi nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngươi ăn phần này đi.” Sở Khuynh Nguyệt cười khẽ. Thời gian gần đây, nàng càng ngày càng phát hiện thuộc tính ăn hoá của Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi thè lưỡi với Sở Khuynh Nguyệt, rồi sau đó không chút khách khí lầy phần thức ăn kia.
Chờ sau khi ăn cơm no, Cẩm Nhi đứng lên, thu dọn đồ đạc trên bàn.
Cũng trong một khắc, mâm thức ăn từ trong tay Cẩm Nhi rơi xuống.
Lập tức, Cẩm Nhi gắt gao bưng kín bụng.
“Cẩm Nhi, ngươi làm sao vậy?” Sở Khuynh Nguyệt cả kinh, nhìn lại, chỉ thầy khuôn mặt Cẩm Nhi tái nhợt.
“Tiểu thư, Cẩm Nhi đau bụng…”
Lòng Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ trầm xuống.
Nàng lấy ra một cây ngân trâm, đâm xuống thức ăn vừa nãy Cẩm Nhi đã ăn, chỉ trong nháy mắt, phía dưới cây ngân châm, từ từ chuyển sang đen!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có độc!!
“Tiểu thư, Cẩm Nhi đau quá…” Cẩm Nhi ngâm khẽ ra tiếng, trong giọng nói, tràn đầy đau đớn.
“Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi, sẽ cứu ngươi!” Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt tràn ra vẻ sốt ruột, nàng cõng Cẩm Nhi, hướng ra phía ngoài chạy đi.
Giờ phút này, giọng nói của nàng, nhuốm vài phần nghẹn ngào.
Cẩm Nhi, ngươi đừng có làm sao…
Ngay vào lúc nàng tâm hoảng ý loạn, bên ngoài tường viện, bóng người màu đen, lại xâm nhập.
“Cung Dạ Tuyệt, cứu nàng… Mau cứu nàng.” Giờ khắc này, Sở Khuynh Nguyệt giống như tìm được cứu tinh, túm tay Cung Dạ Tuyệt không buông.
Nàng biết, Cung Dạ Tuyệt biết y thuật.
Thấy Sở Khuynh Nguyệt sốt ruột như vậy, Cung Dạ Tuyệt thầm than bản thân đến thật đúng lúc!
Không chần chờ, tiến lên.
Khi kiểm tra độc Cẩm Nhi trúng phải, trên mặt Cung Dạ Tuyệt hiện lên rét lạnh :”Đối phương thật đúng là ác độc, độc hạ chính là ‘Đoạn trường tán’.”
“Đoạn trường tán?” Sở Khuynh Nguyệt kinh hô, trong mắt, càng thêm sốt ruột.
“Yên tâm, cũng may thời gian trúng độc cũng chưa lâu, ta có thể cứu nàng.”
Đến lúc này, Sở Khuynh Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra…
Chờ giúp Cẩm Nhi giải độc xong, Cung Dạ Tuyệt mới xoay người :”Nha hoàn của ngươi làm sao mà trúng độc?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt tràn đầy sát ý :”Mục tiêu của người hạ độc, là ta.”
“Ai? Dám hại ngươi!” Cung Dạ Tuyệt cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng.
Nếu như người trúng độc hôm nay là Sở Khuynh Nguyệt, cho dù sau đó hắn có thể giải độc cho nàng, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng nhất định cũng sẽ không giữ được!
“Ta---cũng---muốn---biết---“ Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt phát ra hàn ý, thật lâu sau, nàng gằn từng tiếng.
Lúc này đây, nàng thật sự động sát ý!
-------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một-------
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư tha mạng a, lão nô làm sao dám hạ độc trong thức ăn của đại tiểu thư? Lão nô chỉ phụ trách đem đồ ăn đưa cho đại tiểu thư thôi a!”
“Trong quá trình ngươi tới, có từng đụng vào người nào không?” Sở Khuynh Nguyệt ngồi ở một bên, lạnh giọng hỏi.
Lý ma ma tâm hoảng ý loạn, nàng biết đại tiểu thư không bình thường! Lúc này, gấp đến độ suy nghĩ hỗn loạn :”Lão nô không biết, cái gì cũng đều không biết a!”
“Nói!!!” Sở Khuynh Nguyệt giận dữ, một luồng ánh xanh trong lòng bàn tay bắn ra, thoáng chốc, một tảng đá cách đó không xa hoà thành bột phấn.
Lý ma ma cả kinh, ý nghĩ, mới từ từ thanh tỉnh lại---
“Ta nhớ ra rồi, trên đường ta đến đây, ta đụng phải nha hoàn Tử Diên bên người của Nhị phu nhân, nàng ta nói Nhị phu nhân tìm ta có việc, ta liền buông hộp thức ăn xuống, nhưng sau đó cũng không tìm thấy Nhị phu nhân, lão nô liền trực tiếp đi đến đây…”
“Nhị phu nhân…” Sở Khuuynh Nguyệt nheo mắt lại, khẽ lẩm bẩm mấy từ này.
Trên mặt của nàng, không mang theo nửa phần tình cảm, giống như là đang nhớ kỹ tên của một người chết mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro