Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Nguy hiểm buông xuống
Y Nỉ Yêu Nhiêu
2024-07-21 15:28:31
Nàng cắn răng, đè nén thần sắc, cười lạnh một tiếng :”Ban đầu ta còn vì Hoàng tử Tây trạch
cưới phải một dâm phụ mà cảm thấy tiếc hận, bây giờ nhìn lại, hai nười
cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, rất là xứng đôi.”
Nghe thấy nàng ta sỉ nhục Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt hơi nheo mắt, trong đôi mắt sâu thẳm, loé ra hàn quan, giống như hàn đàm sâu không thấy đáy. Chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho người ta cảm thấy lạnh đến tâm can.
Tô Mặc Vũ ngẩn ra, chợt, đáy mắt của nàng, chậm rãi nảy lên vẻ tức giận.
Khi nào thì, nay cả một tên phế vật cũng có thể cỡi lên trên đầu nàng?
Nàng không cam lòng!
Nghĩ đến nàng đường đường là Thiên Khải công chúa, từ sau khi đến Phong Lạc, liền liên tiếp chịu nhục.
Đột nhiên vươn tay ra, muốn đánh lên Cung Dạ Tuyệt.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt lạnh lùng giơ lên, trong nháy mắt, quanh thân của hắn, tản ra một trận khí thế vô hình, trực tiếp đem Tô Mặc Vũ bức ra phía sau.
“Phanh!” Chỉ nghe một âm thanh vang lên, thân mình Tô Mặc Vũ, lập tức rời vào bên trong hồ nước ở cạnh đình hóng mát.
“A! Công chúa!” Thì nữ kia thấy Tô Mặc Vũ rơi xuống nước, kinh hô ra tiếng.
Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc qua người rơi vào trong nước, xì khẽ. Nữ nhân nông cạn này, căn bản không xứng để cho hắn tự mình ra tay!
Hắn vẫn là nên đi ra ngoài tìm nương tử thân ái của mình thôi…
Thả người nhảy lên, bóng dáng màu trắng, trong nháy mắt liền biến mắt.
Tô Mặc Vũ rốt cuộc cũng từ trong hồ nước bơi lên bờ.
Giờ phút này, vẻ mặt nàng cực kỳ chật vật.
Một thân xiêm y đẹp đẽ quý giá, không chỉ bị nước làm cho ước nhẹp, mà lại còn bị bèo trong nước bám vào. Trên gương mặt trang điểm tinh xảo, lúc này trở nên lấm lem nhem nhuốt, tóc tai bù xù. Tô Mặc Vũ bây giờ, nhìn qua giống y như một bà điên.
Tô Mặc Vũ chỉ nghĩ là phế vật kia đã dùng thủ đoạn gì đó mới có thể đẩy nàng xuống nước, cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của Cung Dạ Tuyệt, giọng nói bén nhọn của Tô Mặc Vũ vang lên :”Tên kia đâu? Đáng chết! Lăn ra đây cho bản công chúa!”
“Công… Công chúa… Tây Trạch hoàng tử đi rồi… Ta… Chúng ta đi về đi...” Thị nữ phía sau run rẩy nói.
Thái tử điện hạ lệnh cho nàng phải chiếu cố Thiên Khải công chúa cho thật tốt. Nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn như vậy, đến lúc đó chịu khổ cũng chỉ có đám hạ nhân các nàng.
Cơn giận của Tô Mặc Vũ còn chưa tiêu tan, thấy thị nữ kia tiến đến, giương tay lên, lục quang từ lòng bàn tay bắn ra.
“A!!!” Cả người của thị nữ kia, bị đánh trực tiếp rơi vào hồ nước bên cạnh đình…
“Nô tài ti tiện đáng chết, chuyện của bản công chúa, ai cần ngươi lo?” Tiếng nói bén nhọn cắt ngang giữa không trung, Tô Mặc Vũ lau nước trên mặt, rồi sau đó oán hận nhìn bốn phía.
Cuối cùng, giậm chân một cái : Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt, bản công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
--- -----Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- ---
Lại nói đến một nơi khác, bên trong tiểu viện ở ngoại ô.
Ám Ảnh tựa vào trên cây, có chút uỷ khuất nhìn trời. Hắn hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc là làm sao đụng phải tiểu cô nãi nãi kia, thế cho nên mỗi lần nàng vừa nhìn thấy hắn liền sẽ ra tay rất nặng.
Hắn không thể trêu vào, nhưng tránh cũng không khỏi.
Giống như cảm nhận được cái gí đó, Ám Ảnh nhanh chóng mở mắt. Trên cao nhìn xuống, tầm mắt cuả hắn nhìn về phương xa, liền nhìn thấy cách đó không xa có hơn mười bóng dáng chạy vội tới nơi này.
“Hưu” một tiếng từ trên cây nhảy xuống, Ám Ảnh chạy trở về phòng :”Phu nhân, đã xảy ra chuyện, có hơn mười người đang xông đến nơi này. Hơn nữa xem hơi thở trên người bọn họ, cũng không yếu.”
Sở Khuynh Nguyệt khẽ nhíu mày, tra xét trong không khí, quả thực đã nhận ra sự khác thường trong không khí.
Cẩm Nhi vừa nghe bên ngoài có người đến đây, nháy mắt trở nên kinh hoảng :”Tiểu thư, làm sao bây giờ? Có phải là bọn người Đại tướng quân tìm đến hay không.”
Nghe thấy nàng ta sỉ nhục Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt hơi nheo mắt, trong đôi mắt sâu thẳm, loé ra hàn quan, giống như hàn đàm sâu không thấy đáy. Chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho người ta cảm thấy lạnh đến tâm can.
Tô Mặc Vũ ngẩn ra, chợt, đáy mắt của nàng, chậm rãi nảy lên vẻ tức giận.
Khi nào thì, nay cả một tên phế vật cũng có thể cỡi lên trên đầu nàng?
Nàng không cam lòng!
Nghĩ đến nàng đường đường là Thiên Khải công chúa, từ sau khi đến Phong Lạc, liền liên tiếp chịu nhục.
Đột nhiên vươn tay ra, muốn đánh lên Cung Dạ Tuyệt.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt lạnh lùng giơ lên, trong nháy mắt, quanh thân của hắn, tản ra một trận khí thế vô hình, trực tiếp đem Tô Mặc Vũ bức ra phía sau.
“Phanh!” Chỉ nghe một âm thanh vang lên, thân mình Tô Mặc Vũ, lập tức rời vào bên trong hồ nước ở cạnh đình hóng mát.
“A! Công chúa!” Thì nữ kia thấy Tô Mặc Vũ rơi xuống nước, kinh hô ra tiếng.
Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc qua người rơi vào trong nước, xì khẽ. Nữ nhân nông cạn này, căn bản không xứng để cho hắn tự mình ra tay!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vẫn là nên đi ra ngoài tìm nương tử thân ái của mình thôi…
Thả người nhảy lên, bóng dáng màu trắng, trong nháy mắt liền biến mắt.
Tô Mặc Vũ rốt cuộc cũng từ trong hồ nước bơi lên bờ.
Giờ phút này, vẻ mặt nàng cực kỳ chật vật.
Một thân xiêm y đẹp đẽ quý giá, không chỉ bị nước làm cho ước nhẹp, mà lại còn bị bèo trong nước bám vào. Trên gương mặt trang điểm tinh xảo, lúc này trở nên lấm lem nhem nhuốt, tóc tai bù xù. Tô Mặc Vũ bây giờ, nhìn qua giống y như một bà điên.
Tô Mặc Vũ chỉ nghĩ là phế vật kia đã dùng thủ đoạn gì đó mới có thể đẩy nàng xuống nước, cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của Cung Dạ Tuyệt, giọng nói bén nhọn của Tô Mặc Vũ vang lên :”Tên kia đâu? Đáng chết! Lăn ra đây cho bản công chúa!”
“Công… Công chúa… Tây Trạch hoàng tử đi rồi… Ta… Chúng ta đi về đi...” Thị nữ phía sau run rẩy nói.
Thái tử điện hạ lệnh cho nàng phải chiếu cố Thiên Khải công chúa cho thật tốt. Nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn như vậy, đến lúc đó chịu khổ cũng chỉ có đám hạ nhân các nàng.
Cơn giận của Tô Mặc Vũ còn chưa tiêu tan, thấy thị nữ kia tiến đến, giương tay lên, lục quang từ lòng bàn tay bắn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A!!!” Cả người của thị nữ kia, bị đánh trực tiếp rơi vào hồ nước bên cạnh đình…
“Nô tài ti tiện đáng chết, chuyện của bản công chúa, ai cần ngươi lo?” Tiếng nói bén nhọn cắt ngang giữa không trung, Tô Mặc Vũ lau nước trên mặt, rồi sau đó oán hận nhìn bốn phía.
Cuối cùng, giậm chân một cái : Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt, bản công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
--- -----Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- ---
Lại nói đến một nơi khác, bên trong tiểu viện ở ngoại ô.
Ám Ảnh tựa vào trên cây, có chút uỷ khuất nhìn trời. Hắn hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc là làm sao đụng phải tiểu cô nãi nãi kia, thế cho nên mỗi lần nàng vừa nhìn thấy hắn liền sẽ ra tay rất nặng.
Hắn không thể trêu vào, nhưng tránh cũng không khỏi.
Giống như cảm nhận được cái gí đó, Ám Ảnh nhanh chóng mở mắt. Trên cao nhìn xuống, tầm mắt cuả hắn nhìn về phương xa, liền nhìn thấy cách đó không xa có hơn mười bóng dáng chạy vội tới nơi này.
“Hưu” một tiếng từ trên cây nhảy xuống, Ám Ảnh chạy trở về phòng :”Phu nhân, đã xảy ra chuyện, có hơn mười người đang xông đến nơi này. Hơn nữa xem hơi thở trên người bọn họ, cũng không yếu.”
Sở Khuynh Nguyệt khẽ nhíu mày, tra xét trong không khí, quả thực đã nhận ra sự khác thường trong không khí.
Cẩm Nhi vừa nghe bên ngoài có người đến đây, nháy mắt trở nên kinh hoảng :”Tiểu thư, làm sao bây giờ? Có phải là bọn người Đại tướng quân tìm đến hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro