[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Con Búp Bê Mất...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Tống Vũ Sênh có hơi thất vọng trong lòng, nhưng cũng chỉ là một chốc thoáng qua, dù sao hệ thống cũng đã tặng rất nhiều thứ, thay vì cứ quan tâm mình không nhận được thứ gì, cô vẫn muốn suy nghĩ về những thứ mình đã có được hơn.
Đối diện với sinh mệnh mà nói, những thứ khác đều là vật ngoài thân.
Tiểu Cát rửa bát xong thì chuẩn bị đi học, người nhà không có nạp thẻ xe buýt cho cô bé, cho nên lúc nào cô bé cũng phải ra ngoài sớm nửa tiếng để đi bộ đi học.
Mắt thấy Tiểu Cát đi tới trước cửa, như thể bỗng nhớ tới chuyện gì đó, Tống Vũ Sênh gọi Tiểu Cát lại: "Này này, chờ một chút, Tiểu Cát, em có thể giúp chị một việc không?"
Hai tay Tiểu Cát nắm quai đeo cặp sách trên vai, nhẹ nhàng gật đầu, tóc mái của cô bé quá dài, hoàn toàn che khuất mắt khiến người khác không thể thấy rõ biểu cảm trong mắt cô bé.
Tống Vũ Sênh lấy thẻ xe buýt của mình từ trong túi xách ra, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Chị rất muốn ăn xiên nướng ở cửa trường học các em, bao giờ em tan học về thì mua một phần giúp chị, nhưng nếu em đi bộ về thì chắc xiên nướng đã lạnh rồi, em cầm thẻ của chị ngồi xe về, rồi cứ coi tiền xe đến trường là thù lao, được chứ?"
Tiểu Cát gật đầu, sau đó nhận thẻ xe buýt từ trong tay cô, lại vẫy tay với cô.
"Vẫn như cũ, nhiều cay ít muối, làm phiền em nhé." Tống Vũ Sênh tựa vào cạnh cửa, đưa mắt nhìn cô bé đi xuống lầu, đến khi bóng lưng gầy gò yếu ớt kia quẹo vào cầu thang không thấy đâu nữa, cô mới đóng cửa lại.
Sau khi tiễn Tiểu Cát, cô ngồi trở lại ghế sofa, trong đầu suy tư về chuyện tận thế, tự nhiên buông tay xuống tùy tiện khoác lên con gấu bông nhỏ bên cạnh, thậm chí cô còn chưa kịp nghĩ được điều gì, gấu nhỏ dưới tay đã biến mất trong lòng bàn tay.
Tống Vũ Sênh ngạc nhiên nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nơi con gấu nằm khi trước, nhưng đang lúc hết sức phấn khích nhấp mở kho vật dụng của hệ thống, cô lại phát hiện trong kho vật dụng vẫn chỉ có hai cây cải trắng như trước.
Con gấu đã biến mất đi đâu rồi?
Một loạt cú sốc liên tiếp xảy đến khiến Tống Vũ Sênh, trong lúc gặp phải chuyện kỳ lạ, vẫn cực kỳ bình tĩnh, ở kho vật dụng không có bóng dáng gấu nhỏ, mà gấu nhỏ trong hiện thực cũng biến mất không thấy đâu.
Tìm một vòng vẫn không thu hoạch được gì, Tống Vũ Sênh quyết định chọn một đồ vật mới để thử nghiệm lần nữa. Cô đặt tay lên chiếc điều khiển TV, ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại mà xinh đẹp, có cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên.
Đối diện với sinh mệnh mà nói, những thứ khác đều là vật ngoài thân.
Tiểu Cát rửa bát xong thì chuẩn bị đi học, người nhà không có nạp thẻ xe buýt cho cô bé, cho nên lúc nào cô bé cũng phải ra ngoài sớm nửa tiếng để đi bộ đi học.
Mắt thấy Tiểu Cát đi tới trước cửa, như thể bỗng nhớ tới chuyện gì đó, Tống Vũ Sênh gọi Tiểu Cát lại: "Này này, chờ một chút, Tiểu Cát, em có thể giúp chị một việc không?"
Hai tay Tiểu Cát nắm quai đeo cặp sách trên vai, nhẹ nhàng gật đầu, tóc mái của cô bé quá dài, hoàn toàn che khuất mắt khiến người khác không thể thấy rõ biểu cảm trong mắt cô bé.
Tống Vũ Sênh lấy thẻ xe buýt của mình từ trong túi xách ra, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Chị rất muốn ăn xiên nướng ở cửa trường học các em, bao giờ em tan học về thì mua một phần giúp chị, nhưng nếu em đi bộ về thì chắc xiên nướng đã lạnh rồi, em cầm thẻ của chị ngồi xe về, rồi cứ coi tiền xe đến trường là thù lao, được chứ?"
Tiểu Cát gật đầu, sau đó nhận thẻ xe buýt từ trong tay cô, lại vẫy tay với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vẫn như cũ, nhiều cay ít muối, làm phiền em nhé." Tống Vũ Sênh tựa vào cạnh cửa, đưa mắt nhìn cô bé đi xuống lầu, đến khi bóng lưng gầy gò yếu ớt kia quẹo vào cầu thang không thấy đâu nữa, cô mới đóng cửa lại.
Sau khi tiễn Tiểu Cát, cô ngồi trở lại ghế sofa, trong đầu suy tư về chuyện tận thế, tự nhiên buông tay xuống tùy tiện khoác lên con gấu bông nhỏ bên cạnh, thậm chí cô còn chưa kịp nghĩ được điều gì, gấu nhỏ dưới tay đã biến mất trong lòng bàn tay.
Tống Vũ Sênh ngạc nhiên nghiêng đầu, vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nơi con gấu nằm khi trước, nhưng đang lúc hết sức phấn khích nhấp mở kho vật dụng của hệ thống, cô lại phát hiện trong kho vật dụng vẫn chỉ có hai cây cải trắng như trước.
Con gấu đã biến mất đi đâu rồi?
Một loạt cú sốc liên tiếp xảy đến khiến Tống Vũ Sênh, trong lúc gặp phải chuyện kỳ lạ, vẫn cực kỳ bình tĩnh, ở kho vật dụng không có bóng dáng gấu nhỏ, mà gấu nhỏ trong hiện thực cũng biến mất không thấy đâu.
Tìm một vòng vẫn không thu hoạch được gì, Tống Vũ Sênh quyết định chọn một đồ vật mới để thử nghiệm lần nữa. Cô đặt tay lên chiếc điều khiển TV, ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại mà xinh đẹp, có cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro