[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Đi Đi 4
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-04 21:45:02
Trước mắt cậu trai sáng ngời, tiếng nói hơi do dự báo một con số: "Tám trăm nhé?"
"Được!" Tống Vũ Sênh không chút do dự đồng ý, cô để lại địa chỉ nhà thuê cho người trước mặt, nói: "Vận chuyển đến nơi này rồi dỡ hàng xuống đặt trước ga-ra số 016, bị trộm cũng không sao, tôi sẽ gánh tất cả trách nhiệm!"
Cậu trai nhanh chóng gật đầu, cầm lấy điện thoại bắt đầu tìm người, trước khi Tống Vũ Sênh bước ra khỏi cửa thì nghe thấy cậu ta nói: "Lão Triệu lão Triệu, đừng ăn cơm nữa, khách hàng cho anh thêm bốn trăm đồng tiền boa để anh giao hàng khẩn cấp!"
Tống Vũ Sênh không rảnh so đo số tiền boa bị nuốt riêng với cậu ta, cô thậm chí không lo nổi hai lô hàng đặt ở siêu thị lúc sau, sự lo âu dày đặc đè ép khiến cô không thở nổi, trong đầu chỉ toàn là hai chữ tận thế.
Tống Vũ Sênh giẫm chân ga nhanh chóng vượt mặt xe khác rời đi, cô vội vàng về nhà, người đến giao quần áo đã đợi cô bốn năm phút đồng hồ, thấy cô đến, lúc này mới bắt đầu dỡ hàng.
Số lượng quần áo không nhiều lắm, một chiếc xe 16 chỗ cỡ trung là đã đủ chứa rồi, trong lúc chờ anh ta dỡ hàng Tống Vũ Sênh bắt đầu lên lầu thu thập hành lý.
Hai mươi phút sau cô đi xuống lầu, thu tất cả vật tư trong tầng hầm ngầm vào không gian.
Hiện tại điện thoại của cô vẫn không có tín hiệu, Tống Vũ Sênh cáu kỉnh ném điện thoại lên trên sô pha, bắt đầu thu nạp tất cả những đồ đạc trong phòng mà cô nhìn thấy.
Sau khi thu xong tất cả những món đồ kia, cô lại lái xe đi đến nơi đặt giày.
Lúc cô đến xưởng đóng giày thì nhân viên công tác bên trong đã tan tầm, chỉ còn một cụ ông trông cửa và một đám nhân viên công tác đang dọn hàng.
Sau khi Tống Vũ Sênh thẩm tra đối chiếu xong thông tin và địa chỉ mình để lại, thì lập tức xách hàng rời đi.
Không cần quà tặng kèm, không cần đóng gói, mà cũng không đòi hoàn tiền, nhân viên ở kho hàng cười híp mắt, nhanh chóng triệu tập nhân thủ chất hàng hóa lên xe của cô.
Chờ đến lúc lái xe vào góc tối, Tống Vũ Sênh nhanh chóng thu lại toàn bộ giày ở trong xe, sau đó lái xe chạy về nhà thuê.
Lúc cô tới tiểu khu, xe van chở nước cũng đã tới rồi, thấy cô đến đây, có lẽ là cậu trai kia sợ cô nói lỡ miệng, ân cần lại gần định hỏi thăm, lại bị cô dùng tiền chặn họng lần nữa.
Càng gấp thì cô lại càng bình tĩnh, Tống Vũ Sênh lấy chìa khóa mở cửa cuốn ra, lấy ra bốn tờ tiền giấy cuối cùng trong ví, cho mỗi người hai trăm.
"Được!" Tống Vũ Sênh không chút do dự đồng ý, cô để lại địa chỉ nhà thuê cho người trước mặt, nói: "Vận chuyển đến nơi này rồi dỡ hàng xuống đặt trước ga-ra số 016, bị trộm cũng không sao, tôi sẽ gánh tất cả trách nhiệm!"
Cậu trai nhanh chóng gật đầu, cầm lấy điện thoại bắt đầu tìm người, trước khi Tống Vũ Sênh bước ra khỏi cửa thì nghe thấy cậu ta nói: "Lão Triệu lão Triệu, đừng ăn cơm nữa, khách hàng cho anh thêm bốn trăm đồng tiền boa để anh giao hàng khẩn cấp!"
Tống Vũ Sênh không rảnh so đo số tiền boa bị nuốt riêng với cậu ta, cô thậm chí không lo nổi hai lô hàng đặt ở siêu thị lúc sau, sự lo âu dày đặc đè ép khiến cô không thở nổi, trong đầu chỉ toàn là hai chữ tận thế.
Tống Vũ Sênh giẫm chân ga nhanh chóng vượt mặt xe khác rời đi, cô vội vàng về nhà, người đến giao quần áo đã đợi cô bốn năm phút đồng hồ, thấy cô đến, lúc này mới bắt đầu dỡ hàng.
Số lượng quần áo không nhiều lắm, một chiếc xe 16 chỗ cỡ trung là đã đủ chứa rồi, trong lúc chờ anh ta dỡ hàng Tống Vũ Sênh bắt đầu lên lầu thu thập hành lý.
Hai mươi phút sau cô đi xuống lầu, thu tất cả vật tư trong tầng hầm ngầm vào không gian.
Hiện tại điện thoại của cô vẫn không có tín hiệu, Tống Vũ Sênh cáu kỉnh ném điện thoại lên trên sô pha, bắt đầu thu nạp tất cả những đồ đạc trong phòng mà cô nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thu xong tất cả những món đồ kia, cô lại lái xe đi đến nơi đặt giày.
Lúc cô đến xưởng đóng giày thì nhân viên công tác bên trong đã tan tầm, chỉ còn một cụ ông trông cửa và một đám nhân viên công tác đang dọn hàng.
Sau khi Tống Vũ Sênh thẩm tra đối chiếu xong thông tin và địa chỉ mình để lại, thì lập tức xách hàng rời đi.
Không cần quà tặng kèm, không cần đóng gói, mà cũng không đòi hoàn tiền, nhân viên ở kho hàng cười híp mắt, nhanh chóng triệu tập nhân thủ chất hàng hóa lên xe của cô.
Chờ đến lúc lái xe vào góc tối, Tống Vũ Sênh nhanh chóng thu lại toàn bộ giày ở trong xe, sau đó lái xe chạy về nhà thuê.
Lúc cô tới tiểu khu, xe van chở nước cũng đã tới rồi, thấy cô đến đây, có lẽ là cậu trai kia sợ cô nói lỡ miệng, ân cần lại gần định hỏi thăm, lại bị cô dùng tiền chặn họng lần nữa.
Càng gấp thì cô lại càng bình tĩnh, Tống Vũ Sênh lấy chìa khóa mở cửa cuốn ra, lấy ra bốn tờ tiền giấy cuối cùng trong ví, cho mỗi người hai trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro