[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Em Gái Hàng Xóm...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Tiểu Cát không khóc cũng không trốn, hai mắt nhắm chặt để yên cho bà nội Lý đánh.
Tống Vũ Sênh sợ giờ mình mà tới ngăn cản thì tí nữa thể nào Tiểu Cát cũng vẫn sẽ bị bà nội Lý trút giận, cô giữ tay bà ta, giả vờ an ủi: “Giờ sức khỏe là quan trọng nhất bà ơi, tức giận hỏng hết người, có gì bà cứ từ từ nói, còn đâu cứ để cháu dạy dỗ con bé, bà chú ý sức khỏe, đừng giận nữa...”
Nhìn thấy có người đứng về phe mình, bà ta đỡ giận hơn rất nhiều, ngón tay ấn ấn vào trán Tiểu Cát, suýt nữa đẩy ngã cô bé.
“Đồ chết dẫm!” Bà nội Lý mắng một câu rồi đứng dậy cùng Tống Vũ Sênh vào nhà.
Khuôn mặt cô bé đã sưng tấy lên, trên trán cũng in hằn vết móng tay nhưng cô bé vẫn đứng đó như một con rối, không rơi một giọt nước mắt nào.
Đó là lần đầu tiên Tống Vũ Sênh đưa Tiểu Cát về nhà mình.
Sau này mọi chuyện cũng dần quen thuộc, cô không nói, Tiểu Cát cũng không từ chối, mỗi lần cô bé bị nhốt ngoài cửa, cô sẽ gọi cô bé về nhà mình ăn cơm.
Sau đó hai người dần quen thuộc với nhau, mỗi lần nghe tiếng nhà bên đóng sầm cửa, cô lại ra ngoài đón người, cứ vậy đã được hơn năm.
Ăn cơm xong cô bé sẽ giúp đỡ cô chút việc, khi thì rửa bát khi thì lau nhà, cô nhìn Tiểu Cát như thấy mình hồi đó, dùng tấm lòng mình để che chở lòng tự trọng của cô bé.
Nhưng ít nhất hồi đó cô vẫn ổn hơn Tiểu Cát nhiều, ở nhà cũng không phải chịu ấm ức gì cả. Hồi nhỏ ba mẹ cô xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên đã qua đời, ông bà nội cũng có cháu chắt, cũng chẳng muốn chăm sóc cô. Cuối cùng vẫn là bà ngoại bó chân chống gậy tới bệnh viện đón cô về nhà, che chở cô như đôi mắt của mình, không cho cô động vào cái gì.
Nhưng Tiểu Cát không giống vậy.
Căn hộ kia có hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bốn người, ngoại trừ Tiểu Cát hay bị nhốt ngoài cửa, còn có bà nội và ba mẹ cô bé. Ba mẹ cô bé ở một phòng, bà nội ở một phòng, Tiểu Cát thì nằm trên chiếc giường nhỏ ngoài ban công.
Bà nội Lý chỉ có một thằng con trai, nhưng cơ thể anh ta có vấn đề, chất lượng tinh trùng rất kém, thế nên mãi vợ anh ta mới mang thai. Ai ngờ đâu đẻ được đứa con gái nên bà nội Lý vô cùng khó chịu, nhất quyết một hai phải đẻ được cháu trai.
Sau bảy tám năm dằn vặt, cuối cùng lại có thai.
Tống Vũ Sênh sợ giờ mình mà tới ngăn cản thì tí nữa thể nào Tiểu Cát cũng vẫn sẽ bị bà nội Lý trút giận, cô giữ tay bà ta, giả vờ an ủi: “Giờ sức khỏe là quan trọng nhất bà ơi, tức giận hỏng hết người, có gì bà cứ từ từ nói, còn đâu cứ để cháu dạy dỗ con bé, bà chú ý sức khỏe, đừng giận nữa...”
Nhìn thấy có người đứng về phe mình, bà ta đỡ giận hơn rất nhiều, ngón tay ấn ấn vào trán Tiểu Cát, suýt nữa đẩy ngã cô bé.
“Đồ chết dẫm!” Bà nội Lý mắng một câu rồi đứng dậy cùng Tống Vũ Sênh vào nhà.
Khuôn mặt cô bé đã sưng tấy lên, trên trán cũng in hằn vết móng tay nhưng cô bé vẫn đứng đó như một con rối, không rơi một giọt nước mắt nào.
Đó là lần đầu tiên Tống Vũ Sênh đưa Tiểu Cát về nhà mình.
Sau này mọi chuyện cũng dần quen thuộc, cô không nói, Tiểu Cát cũng không từ chối, mỗi lần cô bé bị nhốt ngoài cửa, cô sẽ gọi cô bé về nhà mình ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó hai người dần quen thuộc với nhau, mỗi lần nghe tiếng nhà bên đóng sầm cửa, cô lại ra ngoài đón người, cứ vậy đã được hơn năm.
Ăn cơm xong cô bé sẽ giúp đỡ cô chút việc, khi thì rửa bát khi thì lau nhà, cô nhìn Tiểu Cát như thấy mình hồi đó, dùng tấm lòng mình để che chở lòng tự trọng của cô bé.
Nhưng ít nhất hồi đó cô vẫn ổn hơn Tiểu Cát nhiều, ở nhà cũng không phải chịu ấm ức gì cả. Hồi nhỏ ba mẹ cô xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên đã qua đời, ông bà nội cũng có cháu chắt, cũng chẳng muốn chăm sóc cô. Cuối cùng vẫn là bà ngoại bó chân chống gậy tới bệnh viện đón cô về nhà, che chở cô như đôi mắt của mình, không cho cô động vào cái gì.
Nhưng Tiểu Cát không giống vậy.
Căn hộ kia có hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bốn người, ngoại trừ Tiểu Cát hay bị nhốt ngoài cửa, còn có bà nội và ba mẹ cô bé. Ba mẹ cô bé ở một phòng, bà nội ở một phòng, Tiểu Cát thì nằm trên chiếc giường nhỏ ngoài ban công.
Bà nội Lý chỉ có một thằng con trai, nhưng cơ thể anh ta có vấn đề, chất lượng tinh trùng rất kém, thế nên mãi vợ anh ta mới mang thai. Ai ngờ đâu đẻ được đứa con gái nên bà nội Lý vô cùng khó chịu, nhất quyết một hai phải đẻ được cháu trai.
Sau bảy tám năm dằn vặt, cuối cùng lại có thai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro