[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Em Gái Hàng Xóm...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Tống Vũ Sênh giờ tay nắm tay cô bé, theo thói quen sửa lại: “Trên tay em có vi khuẩn đó, đừng dụi mắt nữa.”
Tiểu Cát rất nghe lời, cô nói thì cô bé sẽ không làm nữa, nhưng mắt vẫn chớp chớp, mãi không viết được thêm chữ nào.
“Khó chịu lắm hả? Để chị xem nào.” Tống Vũ Sênh kéo ghế ngồi đối diện cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Hơi ngứa, còn đau nữa ạ.” Tiểu Cát nói khẽ.
Vẻ ngoài của cô bé trông khá bình thường, nhưng đôi mắt khá to lại là mắt một mí nên trông hơi đáng sợ, khi nhìn người khác chăm chú sẽ cảm giác như mắt cô bé sắp rơi ra vậy.
Tống Vũ Sênh cau mày, nhẫn nại hỏi: “Đau ở đâu? Con ngươi hay khóe mắt?”
Tiểu Cát vô cùng đau đớn, nước mắt không kìm được mà trào ra, cô bé cố kìm lại nhưng không thể: “Em không biết, mắt em đau quá.”
Tống Vũ Sênh nhanh chóng quyết định, quay người tắt bếp rời kéo Tiểu Cát ra cửa: “Mau mặc áo vào, chị đưa em đến bệnh viện.”
Tiểu Cát là một cô bé có khả năng chịu đựng khá tốt, bị bà nội Lý ngược đãi như vậy nhưng chưa từng khóc, vậy mà giờ lại đau đớn đến vậy, không chữa nhanh sẽ nguy mất.
Nhưng Tiểu Cát chỉ chớp mắt, khẽ giọng: “Chị Vũ Sênh, hình như…, em không đau nữa…”
Tống Vũ Sênh quay lại nhìn cô bé: “Có thật là không đau nữa không? Đi bệnh viện cũng có mất gì đâu?”
“Thật mà” Cô bé chớp chớp mắt “Em chả đau tí nào cả.”
“Hay là đi khám đi, không có vấn đề gì thì cũng đỡ lo, em không phải lo lắng tiền thuốc men, chị là bác sĩ mà, đi khám đâu mất tiền đâu.”
Tiểu Cát nói: “Thật mà chị, em chỉ đau có xíu thôi, mà giờ em còn nhiều bài tập lắm, không làm xong là mai bị giáo viên phạt đó.”
Thấy Tiểu Cát khăng khăng như vậy, Tống Vũ Sênh cũng không ép nữa, cô bật lại bếp rồi nói: “Mai mà đau thì nhớ phải bảo chị đấy.”
Tiểu Cát ngoan ngoãn gật đầu rồi về bàn ăn.
Hai mươi phút sau, cơm và sườn heo đã chín rồi, Tiểu Cát dọn bàn, còn cô thì đang dọn cơm.
Nước sốt từ sườn heo hầm chỉ còn một chút xíu ở đáy đĩa, sườn mềm đến mức như tan ra trong miệng. Tống Vũ Sênh liên tục gắp sườn vào bát cô bé, đến khi thấy không còn chỗ để nữa mới bắt đầu ăn phần mình.
Ăn cơm xong Tiểu Cát định tranh rửa bát lại bị Tống Vũ Sênh ngăn lại: “Chị no quá, để chị rửa cho tiêu bớt cơm. Em muốn về nhà hay ở đây làm bài tập?”
Tiểu Cát không chút do dự đáp: “Em muốn ở đây.”
Tiểu Cát rất nghe lời, cô nói thì cô bé sẽ không làm nữa, nhưng mắt vẫn chớp chớp, mãi không viết được thêm chữ nào.
“Khó chịu lắm hả? Để chị xem nào.” Tống Vũ Sênh kéo ghế ngồi đối diện cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Hơi ngứa, còn đau nữa ạ.” Tiểu Cát nói khẽ.
Vẻ ngoài của cô bé trông khá bình thường, nhưng đôi mắt khá to lại là mắt một mí nên trông hơi đáng sợ, khi nhìn người khác chăm chú sẽ cảm giác như mắt cô bé sắp rơi ra vậy.
Tống Vũ Sênh cau mày, nhẫn nại hỏi: “Đau ở đâu? Con ngươi hay khóe mắt?”
Tiểu Cát vô cùng đau đớn, nước mắt không kìm được mà trào ra, cô bé cố kìm lại nhưng không thể: “Em không biết, mắt em đau quá.”
Tống Vũ Sênh nhanh chóng quyết định, quay người tắt bếp rời kéo Tiểu Cát ra cửa: “Mau mặc áo vào, chị đưa em đến bệnh viện.”
Tiểu Cát là một cô bé có khả năng chịu đựng khá tốt, bị bà nội Lý ngược đãi như vậy nhưng chưa từng khóc, vậy mà giờ lại đau đớn đến vậy, không chữa nhanh sẽ nguy mất.
Nhưng Tiểu Cát chỉ chớp mắt, khẽ giọng: “Chị Vũ Sênh, hình như…, em không đau nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vũ Sênh quay lại nhìn cô bé: “Có thật là không đau nữa không? Đi bệnh viện cũng có mất gì đâu?”
“Thật mà” Cô bé chớp chớp mắt “Em chả đau tí nào cả.”
“Hay là đi khám đi, không có vấn đề gì thì cũng đỡ lo, em không phải lo lắng tiền thuốc men, chị là bác sĩ mà, đi khám đâu mất tiền đâu.”
Tiểu Cát nói: “Thật mà chị, em chỉ đau có xíu thôi, mà giờ em còn nhiều bài tập lắm, không làm xong là mai bị giáo viên phạt đó.”
Thấy Tiểu Cát khăng khăng như vậy, Tống Vũ Sênh cũng không ép nữa, cô bật lại bếp rồi nói: “Mai mà đau thì nhớ phải bảo chị đấy.”
Tiểu Cát ngoan ngoãn gật đầu rồi về bàn ăn.
Hai mươi phút sau, cơm và sườn heo đã chín rồi, Tiểu Cát dọn bàn, còn cô thì đang dọn cơm.
Nước sốt từ sườn heo hầm chỉ còn một chút xíu ở đáy đĩa, sườn mềm đến mức như tan ra trong miệng. Tống Vũ Sênh liên tục gắp sườn vào bát cô bé, đến khi thấy không còn chỗ để nữa mới bắt đầu ăn phần mình.
Ăn cơm xong Tiểu Cát định tranh rửa bát lại bị Tống Vũ Sênh ngăn lại: “Chị no quá, để chị rửa cho tiêu bớt cơm. Em muốn về nhà hay ở đây làm bài tập?”
Tiểu Cát không chút do dự đáp: “Em muốn ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro