[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Phần Thưởng Nhi...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-04 21:45:02
Tống Vũ Sênh vô cùng kiên nhẫn trấn an cảm xúc của cô bé, chờ cô bé nói chuyện đã xảy ra.
Nhưng Tiểu Cát lại từ từ bình tĩnh lại, tránh khỏi tay cô rồi cúi thấp đầu xuống, thậm chí lùi từng bước ra sau, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . Em không sao đâu chị Vũ Sênh."
Trong lòng Tống Vũ Sênh hiện lên một tia lo âu, cô biết lòng cảnh giác của Tiểu Cát rất mạnh, nhưng lúc này chuyện giấu trong lòng đã khiến tâm trí cô quá mệt mỏi, thật sự không có kiên nhẫn hỏi thăm an ủi, nhưng sự khác thường chưa từng có của Tiểu Cát lại khiến cô khó mà yên tâm được.
Tống Vũ Sênh mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là chín giờ rưỡi, cách lúc hàng hoá đến chỉ còn nửa giờ, cô không còn nhiều thời gian nữa.
Từ lúc cô giác ngộ đến sự khác thường, thì trong lòng đã bắt đầu tràn ngập bất an, mỗi lần kéo dài một giây đều như đang đánh cược mạng sống của mình.
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, nắm Tiểu Cát ngồi xuống sô pha, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Tiểu Cát vừa phát hiện cảnh hỗn loạn trong nhà cắt ngang: "Chị Vũ Sênh, chị phải chuyển nhà sao?"
"Ừ, " Tống Vũ Sênh cầm bả vai của Tiểu Cát, đối diện với cô bé, trịnh trọng nói: "Tiểu Cát, có thể em không tin những lời chị sắp nói, nhưng em nên lắng tai nghe. Trong khoảng thời gian này có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra, vô cùng nghiêm trọng, là chuyện nghiêm trọng tới mức bất cứ ai cũng không dám tưởng tượng, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Chị sẽ để lại một số vật tư trong căn phòng này, ngay trong tủ quần áo ở phòng ngủ của chị, chị cũng sẽ để lại chìa khóa cho em. Nếu người nhà của em không có cách nào che chở em an toàn, thì em cứ trốn trong phòng chị, số vật tư này đủ để em sống hơn một tháng, nếu có cơ hội chị sẽ dốc hết toàn lực tới đây đón em. Vật tư trong phòng mặc em xử lý, em có thể chia cho người nhà của em, nhưng chị đề nghị là không cần nói cho bất luận kẻ nào, bảo vệ tốt bí mật và bảo vệ tốt chính mình."
"Nếu nghe hiểu thì em gật đầu, có thắc mắc gì thì có thể hỏi chị ngay bây giờ, nhưng đừng hỏi chị tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì chị cũng không biết."
Tiểu Cát lắng nghe vô cùng chăm chú, đôi mắt tối đen nhìn Tống Vũ Sênh không chớp mắt, sau khi cô nói xong Tiểu Cát thong thả gật đầu, sau đó hỏi một vấn đề ngoài dự đoán của Tống Vũ Sênh: "Chị muốn tới đón em ư? Chị sẽ dẫn em đi sao?"
Nhưng Tiểu Cát lại từ từ bình tĩnh lại, tránh khỏi tay cô rồi cúi thấp đầu xuống, thậm chí lùi từng bước ra sau, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . Em không sao đâu chị Vũ Sênh."
Trong lòng Tống Vũ Sênh hiện lên một tia lo âu, cô biết lòng cảnh giác của Tiểu Cát rất mạnh, nhưng lúc này chuyện giấu trong lòng đã khiến tâm trí cô quá mệt mỏi, thật sự không có kiên nhẫn hỏi thăm an ủi, nhưng sự khác thường chưa từng có của Tiểu Cát lại khiến cô khó mà yên tâm được.
Tống Vũ Sênh mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là chín giờ rưỡi, cách lúc hàng hoá đến chỉ còn nửa giờ, cô không còn nhiều thời gian nữa.
Từ lúc cô giác ngộ đến sự khác thường, thì trong lòng đã bắt đầu tràn ngập bất an, mỗi lần kéo dài một giây đều như đang đánh cược mạng sống của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, nắm Tiểu Cát ngồi xuống sô pha, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Tiểu Cát vừa phát hiện cảnh hỗn loạn trong nhà cắt ngang: "Chị Vũ Sênh, chị phải chuyển nhà sao?"
"Ừ, " Tống Vũ Sênh cầm bả vai của Tiểu Cát, đối diện với cô bé, trịnh trọng nói: "Tiểu Cát, có thể em không tin những lời chị sắp nói, nhưng em nên lắng tai nghe. Trong khoảng thời gian này có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra, vô cùng nghiêm trọng, là chuyện nghiêm trọng tới mức bất cứ ai cũng không dám tưởng tượng, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Chị sẽ để lại một số vật tư trong căn phòng này, ngay trong tủ quần áo ở phòng ngủ của chị, chị cũng sẽ để lại chìa khóa cho em. Nếu người nhà của em không có cách nào che chở em an toàn, thì em cứ trốn trong phòng chị, số vật tư này đủ để em sống hơn một tháng, nếu có cơ hội chị sẽ dốc hết toàn lực tới đây đón em. Vật tư trong phòng mặc em xử lý, em có thể chia cho người nhà của em, nhưng chị đề nghị là không cần nói cho bất luận kẻ nào, bảo vệ tốt bí mật và bảo vệ tốt chính mình."
"Nếu nghe hiểu thì em gật đầu, có thắc mắc gì thì có thể hỏi chị ngay bây giờ, nhưng đừng hỏi chị tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì chị cũng không biết."
Tiểu Cát lắng nghe vô cùng chăm chú, đôi mắt tối đen nhìn Tống Vũ Sênh không chớp mắt, sau khi cô nói xong Tiểu Cát thong thả gật đầu, sau đó hỏi một vấn đề ngoài dự đoán của Tống Vũ Sênh: "Chị muốn tới đón em ư? Chị sẽ dẫn em đi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro