[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Phần Thưởng Nhi...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-04 21:45:02
Tống Vũ Sênh kinh ngạc, thân xe lập tức xiêu vẹo một cái, cô vội vàng nắm chặt vô lăng trong tay, giọng nói nghiêm túc nói: "Em thấy kẻ đó giết người hay là thấy kẻ đó giấu xác? Làm sao mà em thấy được? Kẻ đó có phát hiện ra em không?"
Tiểu Cát không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà kể lại một lần chuyện mình đã nhìn thấy. Giọng của cô bé lạnh nhạt lại bình tĩnh, lúc kể lại chuyện này cũng vô cùng điềm tĩnh, không bị chuyện đáng sợ kia dọa chút nào.
Theo lời kể của cô bé, Tống Vũ Sênh dần cảm thấy không đúng, cô vẫn không giảm tốc độ xe, hai mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm tình hình giao thông, nhưng trong lòng lại dần dần cảnh giác.
Bởi vì Tiểu Cát vốn không miêu tả một hình ảnh duy nhất, mà là kể lại toàn bộ nội dung trước và sau khi phát sinh chuyện đó.
Đây cũng không phải là thứ mà một người ngoài ý muốn gặp được có thể nói ra, ngược lại như là đã đặt mình bên cạnh kẻ giết người và tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Nếu Tống Vũ Sênh vẫn lưu ý độ thiện cảm của Tiểu Cát, thì cô có thể phát hiện từ lúc cô nói muốn dẫn Tiểu Cát đi, độ thiện cảm của cô bé đã tăng thêm năm điểm và biến thành bốn mươi ba phần trăm.
Nhưng lúc trước vì thuận tiện, cô đã đóng nhắc nhở độ thiện cảm, hơn nữa lúc này tâm thần của cô còn tập trung vào lời nói của Tiểu Cát, cũng không để ý đến việc xem màn hình.
Cô rất khó nói ra từ ngữ an ủi gì với Tiểu Cát, bởi vì Tiểu Cát căn bản không sợ hãi.
Lời nói của cô bé đơn giản mà chuẩn xác, giọng nói bình tĩnh lạ kỳ, cứ như không phải cô bé vừa thấy một vụ án giết người, mà là vừa xem xong một bộ phim bình thường khi rảnh rỗi.
"Từ từ…" Tống Vũ Sênh nhíu mày nói: "Em nói ông ta một quyền đập nát đầu vợ ông ta ư?"
Đây là chuyện con người có thể làm được sao?!
"Đúng ạ" Tiểu Cát hơi hơi quay đầu, ánh mắt dừng trên sườn mặt của Tống Vũ Sênh, nghiêm túc quan sát biểu tình của cô, như muốn dùng lời nói kế tiếp để làm ra phán đoán nào đó về cô.
Giọng nói trong trẻo của cô bé có vẻ hơi quỷ dị trong bóng đêm, trong đôi mắt khiếp người kia phản chiếu ra vẻ mặt ngưng trọng của Tống Vũ Sênh, sau đó cô bé dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nện một tia sét xuống: "Em tận mắt thấy tay ông ta từ một cánh tay biến thành sắt, lúc nắm thành quyền không khác một cái búa sắt là bao."
Tiểu Cát không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà kể lại một lần chuyện mình đã nhìn thấy. Giọng của cô bé lạnh nhạt lại bình tĩnh, lúc kể lại chuyện này cũng vô cùng điềm tĩnh, không bị chuyện đáng sợ kia dọa chút nào.
Theo lời kể của cô bé, Tống Vũ Sênh dần cảm thấy không đúng, cô vẫn không giảm tốc độ xe, hai mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm tình hình giao thông, nhưng trong lòng lại dần dần cảnh giác.
Bởi vì Tiểu Cát vốn không miêu tả một hình ảnh duy nhất, mà là kể lại toàn bộ nội dung trước và sau khi phát sinh chuyện đó.
Đây cũng không phải là thứ mà một người ngoài ý muốn gặp được có thể nói ra, ngược lại như là đã đặt mình bên cạnh kẻ giết người và tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Nếu Tống Vũ Sênh vẫn lưu ý độ thiện cảm của Tiểu Cát, thì cô có thể phát hiện từ lúc cô nói muốn dẫn Tiểu Cát đi, độ thiện cảm của cô bé đã tăng thêm năm điểm và biến thành bốn mươi ba phần trăm.
Nhưng lúc trước vì thuận tiện, cô đã đóng nhắc nhở độ thiện cảm, hơn nữa lúc này tâm thần của cô còn tập trung vào lời nói của Tiểu Cát, cũng không để ý đến việc xem màn hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rất khó nói ra từ ngữ an ủi gì với Tiểu Cát, bởi vì Tiểu Cát căn bản không sợ hãi.
Lời nói của cô bé đơn giản mà chuẩn xác, giọng nói bình tĩnh lạ kỳ, cứ như không phải cô bé vừa thấy một vụ án giết người, mà là vừa xem xong một bộ phim bình thường khi rảnh rỗi.
"Từ từ…" Tống Vũ Sênh nhíu mày nói: "Em nói ông ta một quyền đập nát đầu vợ ông ta ư?"
Đây là chuyện con người có thể làm được sao?!
"Đúng ạ" Tiểu Cát hơi hơi quay đầu, ánh mắt dừng trên sườn mặt của Tống Vũ Sênh, nghiêm túc quan sát biểu tình của cô, như muốn dùng lời nói kế tiếp để làm ra phán đoán nào đó về cô.
Giọng nói trong trẻo của cô bé có vẻ hơi quỷ dị trong bóng đêm, trong đôi mắt khiếp người kia phản chiếu ra vẻ mặt ngưng trọng của Tống Vũ Sênh, sau đó cô bé dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nện một tia sét xuống: "Em tận mắt thấy tay ông ta từ một cánh tay biến thành sắt, lúc nắm thành quyền không khác một cái búa sắt là bao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro