[Thiên Tai Độn Hóa] Khai Cục Trói Định Mộng Tưởng Trang Viên
Sau Này Và Sau...
Tác giả: Thập Thất Đinh
2024-12-03 22:00:03
Tống Vũ Sên cũng không bắt đầu dạy dỗ Tiểu Cát với cương vị một người từng trải, cô chỉ nói với cô bé: “Khi còn bé chị cũng như em, nghĩ rằng nhịn một chút cũng không sao.”
Tiểu cát hơi kinh ngạc mở to mắt, vô thức hỏi cô: “Trước đây chị cũng từng bị bắt nạt sao?”
Tiểu Cát ngồi ở phía sau, Tống Vũ Sênh chỉ có thể thấy được nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé qua gương chiếu hậu, cô nhìn Tiểu Cát một lần rồi bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
“Vậy sau đó thì sao?” Hiếm khi Tiểu Cát truy hỏi cô.
“Sau đó bọn chúng vẫn ăn hiếp chị, có một lần chị phản kháng lại, lấy túi sách đập vỡ đỉnh đầu của cậu ta. Sau đó bà ngoại của chị bị gọi đến trường xin lỗi người ta. Chị vẫn kiên quyết nói mình không làm sai nên giáo viên không vui, trong phòng làm việc lại không dư ghế nên bà ngoại chị vẫn luôn đứng nói chuyện. Cuối cùng, chị thấy bà ngoại chị đứng không được nữa nên mới chủ động xin lỗi bạn học.”
“Từ đó về sau chị không phản kháng nữa, có thể trốn thì trốn, không trốn được thì vẫn cứ chịu.”
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt vốn óng ánh nước của Tiểu Cát lại trở nên ảm đạm, lưng cô bé mềm nhũn, cô bé ngồi lui về sau góc tối, nhẹ nhàng “à” một tiếng.
“Vẫn chưa kết thúc đâu.” Tống Vũ Sênh cười nhạt: “Sau này, cả sau sau này nữa thì sao, cuộc đời này rất dài không phải chỉ có một giai đoạn. Con người bây giờ thật sự bất lực với thực tế, có thể thay đổi rất ít chuyện, nhưng không phải lúc nào nó cũng khó khăn, chỉ có chịu đựng trong quá khứ mới có thể tính chuyện tương lai. Nhưng em khác với chị, nếu như bọn nó vẫn còn bắt nạt em thì em cứ nói với chị, chị đến xử lý cho.”
Tiểu Cát không trả lời, sau khi im lặng một lát lại khẽ hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại bắt nạt chị?”
“Bởi vì chị dễ bắt nạt.” Tống Vũ Sênh hỏi ngược lại cô bé: “Vậy còn em? Vì sao bọn nó bắt nạt em?”
Tiểu Cát không trả lời, nửa phút sau cô bé mới đáp: “Bởi vì em đáng ghét.”
“Người bắt nạt em nói vậy à?” Tống Vũ Sênh lái xe vào đường lớn, lại nhìn Tiểu Cát qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc cô nhìn thấy được động tác gật đầu của cô bé.
“Em không đáng ghét.” Tống Vũ Sênh nói thẳng: “Mà bởi vì em dễ bắt nạt nên em mới bị bắt nạt, nhưng người bắt nạt em đều sẽ tìm cho bọn nó một lý do thích hợp.”
Tiểu Cát im lặng không nói gì, cũng không biết cô bé đang nghĩ gì.
Tiểu cát hơi kinh ngạc mở to mắt, vô thức hỏi cô: “Trước đây chị cũng từng bị bắt nạt sao?”
Tiểu Cát ngồi ở phía sau, Tống Vũ Sênh chỉ có thể thấy được nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé qua gương chiếu hậu, cô nhìn Tiểu Cát một lần rồi bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
“Vậy sau đó thì sao?” Hiếm khi Tiểu Cát truy hỏi cô.
“Sau đó bọn chúng vẫn ăn hiếp chị, có một lần chị phản kháng lại, lấy túi sách đập vỡ đỉnh đầu của cậu ta. Sau đó bà ngoại của chị bị gọi đến trường xin lỗi người ta. Chị vẫn kiên quyết nói mình không làm sai nên giáo viên không vui, trong phòng làm việc lại không dư ghế nên bà ngoại chị vẫn luôn đứng nói chuyện. Cuối cùng, chị thấy bà ngoại chị đứng không được nữa nên mới chủ động xin lỗi bạn học.”
“Từ đó về sau chị không phản kháng nữa, có thể trốn thì trốn, không trốn được thì vẫn cứ chịu.”
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt vốn óng ánh nước của Tiểu Cát lại trở nên ảm đạm, lưng cô bé mềm nhũn, cô bé ngồi lui về sau góc tối, nhẹ nhàng “à” một tiếng.
“Vẫn chưa kết thúc đâu.” Tống Vũ Sênh cười nhạt: “Sau này, cả sau sau này nữa thì sao, cuộc đời này rất dài không phải chỉ có một giai đoạn. Con người bây giờ thật sự bất lực với thực tế, có thể thay đổi rất ít chuyện, nhưng không phải lúc nào nó cũng khó khăn, chỉ có chịu đựng trong quá khứ mới có thể tính chuyện tương lai. Nhưng em khác với chị, nếu như bọn nó vẫn còn bắt nạt em thì em cứ nói với chị, chị đến xử lý cho.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Cát không trả lời, sau khi im lặng một lát lại khẽ hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại bắt nạt chị?”
“Bởi vì chị dễ bắt nạt.” Tống Vũ Sênh hỏi ngược lại cô bé: “Vậy còn em? Vì sao bọn nó bắt nạt em?”
Tiểu Cát không trả lời, nửa phút sau cô bé mới đáp: “Bởi vì em đáng ghét.”
“Người bắt nạt em nói vậy à?” Tống Vũ Sênh lái xe vào đường lớn, lại nhìn Tiểu Cát qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc cô nhìn thấy được động tác gật đầu của cô bé.
“Em không đáng ghét.” Tống Vũ Sênh nói thẳng: “Mà bởi vì em dễ bắt nạt nên em mới bị bắt nạt, nhưng người bắt nạt em đều sẽ tìm cho bọn nó một lý do thích hợp.”
Tiểu Cát im lặng không nói gì, cũng không biết cô bé đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro