Thiên Tai Độn Hóa, Mạt Thế Cũng Không Phải Là Đùa Giỡn

Chương 29

2024-12-12 17:39:40

Dưới gốc cây, Khương Vũ và Lâm Gia chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa trạm giao hàng. Chỉ một lát sau, từ trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng hét trầm thấp vang lên:

**“Lên cây!”**

Cùng lúc đó, Hạ Chu chạy ra từ trong trạm, phía sau là bốn, năm bóng đen đuổi sát theo.

Không cần nghĩ cũng biết đó là gì.

Lâm Gia đã sớm chuẩn bị, nghe thấy tiếng hét liền nhanh như chớp trèo lên cây, đồng thời thả dây thừng xuống để kéo Khương Vũ lên.

Khương Vũ nắm chặt dây, mượn lực trèo lên. Động tác của cô không hề chậm chạp chút nào.

Khi vừa đặt chân lên thân cây, phản ứng đầu tiên của Khương Vũ là tìm xem Hạ Chu đang ở đâu. Dù rõ ràng Hạ Chu chạy từ xa tới, nhưng khi cô đứng vững, anh cũng đã yên vị trên một cành cây gần đó.

Cô thậm chí không kịp nhìn thấy anh trèo lên bằng cách nào.

“Ta không sao.”

Hạ Chu đưa tay lau nước mưa trên mặt, giọng điềm tĩnh.

“Trạm giao hàng không phải có rào chắn cửa sao? Làm thế nào mà lại có nhiều… đồng học biến dị như vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Vũ nhăn mặt, tình hình này hoàn toàn không giống với những gì họ đã bàn bạc trước đó.

“Trạm giao hàng có ba cái. Ta cố ý dẫn bọn chúng ra ngoài, còn hai con khác là từ cửa hiệu bên cạnh chạy qua. Có lẽ là mấy ông chủ tiệm đồ ăn vặt với hiệu sách đó.”

“Chắc chưa kịp đóng cửa, nên bị cắn rồi.”

Hạ Chu nhìn xuống những con biến dị đang lởn vởn dưới gốc cây. Chúng không biết leo cây, chỉ có thể loanh quanh dưới đất một cách vô vọng.

“Nói như vậy, trạm giao hàng bây giờ là an toàn!” Khương Vũ thở phào.

Lâm Gia vui sướng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười: “Làm sao chúng ta có thể lách qua đám xác sống này mà vào được trong tiệm đây?”

“Không cần phải lách…”

Hạ Chu đáp lại, khiến cả hai cô gái đang đứng trên cây đều sững sờ.

Vài phút sau, Lâm Gia đã di chuyển sang một cành cây khác, trong khi Khương Vũ giơ điện thoại lên, vừa cất giọng hát lớn vừa bật đèn pin lắc lư, trông chẳng khác nào một mục tiêu sống di động.

Đám xác sống đột biến liền tụ tập ngay dưới gốc cây cô đang đứng, cổ nghển dài, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Khẹt khẹt… Ách…”

“Khừ khừ…”

Chúng cố gắng phát ra âm thanh nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rít đầy cuồng nộ bất lực.

Lâm Gia và Hạ Chu cầm chắc vũ khí trong tay, chờ đến thời điểm thích hợp, cả hai nhẹ nhàng từ trên cây lặng lẽ đáp xuống. Cả hai nhanh chóng nhắm chuẩn đầu của hai con xác sống gần nhất, ra tay dứt khoát hạ gục chúng ngay tại chỗ.

Khi ba con còn lại nhận ra điều bất thường, Lâm Gia và Hạ Chu đã kịp leo trở lại cây.

Tim Lâm Gia đập thình thịch, cảm giác thực tế khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô. Khi chiếc dao ba cạnh của cô cắm sâu vào đầu một xác sống đột biến, hai tay cô không ngừng run rẩy.

Đám xác sống lại đi vòng quanh gốc cây, ngó nghiêng khắp nơi, ngửi ngửi, nhưng cuối cùng ánh mắt chúng vẫn dán chặt lên Khương Vũ đang ở trên cây, miệng chảy đầy nước dãi.

Sự việc đồng bọn bị giết không hề khiến chúng để tâm.

Lâm Gia và Hạ Chu liếc mắt ra hiệu, rồi một lần nữa từ từ tụt xuống, bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Con dao ba cạnh của Lâm Gia quả thực là một vũ khí sắc bén. Khi cô cắm sâu vào đầu một con xác sống, chỉ nghe thấy tiếng “phập” rất nhỏ, và nó từ từ ngã xuống đất.

Trong lúc cô rút vũ khí ra, một con xác sống khác đột nhiên quay đầu lại, đôi hốc mắt trống rỗng nhưng lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tai Độn Hóa, Mạt Thế Cũng Không Phải Là Đùa Giỡn

Số ký tự: 0