Thiên Tai Độn Hóa, Mạt Thế Cũng Không Phải Là Đùa Giỡn
Chương 39
2024-12-12 17:39:40
May mắn là Khương Vũ không làm vậy. Cô lập tức tránh sang một bên, khách khí nói: “Mời vào.”
Hành động của Lâm Dã dường như đã tiếp thêm ý tưởng cho những người khác đang trèo bên ngoài.
Thấy Lâm Dã thành công biến mất vào bên trong, những người còn lại nhanh chóng bám theo, ai cũng tranh thủ cơ hội mà leo lên lầu.
Cũng may tiếng nổ lớn khi nãy đã thu hút hết đám tang thi đi xa, nên trong khoảng thời gian đó không gặp phải nguy hiểm nào.
Khoảng hơn mười học sinh đã leo được lên tầng hai. Trong nhóm vẫn còn một số bạn không biết cách leo, chỉ biết đứng dưới mà sốt ruột đến phát khóc.
Lúc này, Hạ Chu và Bạch Phong Ngôn, sau khi đã nắm rõ tình hình, liền mở cửa kính từ bên trong và nâng cửa cuốn lên.
Những người đang tuyệt vọng bỗng chốc tràn đầy hy vọng, lao như ong vỡ tổ vào trong.
Những người vừa leo lên tầng hai thấy cảnh đó chỉ biết thốt lên: “Thảo…!”
“Ngọa tào! Các ngươi làm ơn chậm chút, dẫm nát chân ta rồi!”
Bạch Phong Ngôn hoảng sợ nhìn nhóm người chen chúc vào, định nhờ Hạ Chu hỗ trợ giữ trật tự. Nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy Hạ Chu đã chạy thẳng đến góc để vật tư trong trạm giao hàng nhanh, đang bận bảo vệ đồ tiếp tế.
Hạ Chu sớm đã dự đoán được kết cục hỗn loạn này. Sau khi để ý tổng quát, cô ước tính rằng ngoài những người leo lên tầng hai, tổng cộng có chín người từ dưới lầu vào được.
Nhóm người vừa chạy vào rõ ràng đang đói lả. Vừa bước qua cửa, họ chẳng kịp để ý xung quanh có an toàn hay không, đã bắt đầu tản ra tìm đồ ăn khắp nơi.
Những người quen thuộc địa hình thì nhanh chóng tìm được cầu thang, hướng thẳng tới cửa hàng đồ ăn vặt bên cạnh mà tiến.
Trên lầu, Khương Vũ lúc này trong lòng ngổn ngang cảm xúc vừa mừng vừa sợ.
Cô không ngờ mình còn có thể gặp lại Giang Yến Yến. Cô bạn Tiểu Yến Tử vốn vui tươi, hồn nhiên, nay lại hiện ra trước mắt với dáng vẻ tiều tụy, xanh xao, gương mặt gầy guộc vì những ngày tháng chịu đựng khổ cực.
Nhóm người vừa vào nhanh chóng chia thành hai nhóm. Một nhóm lập tức lao xuống dưới lầu, thẳng tiến đến cửa hàng đồ ăn vặt. Chỉ còn lại Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên đứng sững ra, tròn mắt nhìn hai cô gái, bầu không khí bỗng chốc ngại ngùng.
Lâm Gia tạm thời chưa hiểu rõ tình hình. Điều duy nhất cô nhận ra là nhóm người sống sót mới này đã tràn vào căn cứ, và nếu không bảo vệ kịp, chắc chắn đồ ăn trong cửa hàng sẽ bị cướp sạch!
May mắn thay, không bao lâu sau, Hạ Chu và Bạch Phong Ngôn khóa cửa chặt lại. Họ còn xách theo một chiếc vali và mang theo ba lô của các nữ sinh đi lên lầu.
Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên vừa nhìn thấy Hạ Chu, ánh mắt lập tức sáng rực, gào lên đầy kích động: “Hạ đại ca!”
Hạ Chu nhìn họ, mặt không cảm xúc: “...”
Cô vốn dĩ đã trông như một kẻ sống sót từ rừng sâu vì bộ quần áo tả tơi. Nay bị gào lên như thế, cô càng giống một chú khỉ hoang vừa chạy thoát khỏi chuồng.
Bỏ qua tiếng ồn ào từ nhóm người dưới lầu đang lục tung cửa hàng đồ ăn vặt, Hạ Chu lôi ra một chai nước cùng một gói mì ăn liền, ném về phía Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên.
“Ăn trước đi, có gì thì nói sau.”
Thấy vậy, Khương Vũ cũng nhanh chóng đưa cho Giang Yến Yến một chai nước và chiếc bánh mì cuối cùng trong túi của mình.
Giang Yến Yến, cô gái vốn ham ăn và vô lo, đã chịu đựng cả tổn thương tinh thần lẫn thể xác trong bảy ngày qua. Nhìn chiếc bánh mì mà Khương Vũ dúi vào tay mình, cô không kìm được nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Hành động của Lâm Dã dường như đã tiếp thêm ý tưởng cho những người khác đang trèo bên ngoài.
Thấy Lâm Dã thành công biến mất vào bên trong, những người còn lại nhanh chóng bám theo, ai cũng tranh thủ cơ hội mà leo lên lầu.
Cũng may tiếng nổ lớn khi nãy đã thu hút hết đám tang thi đi xa, nên trong khoảng thời gian đó không gặp phải nguy hiểm nào.
Khoảng hơn mười học sinh đã leo được lên tầng hai. Trong nhóm vẫn còn một số bạn không biết cách leo, chỉ biết đứng dưới mà sốt ruột đến phát khóc.
Lúc này, Hạ Chu và Bạch Phong Ngôn, sau khi đã nắm rõ tình hình, liền mở cửa kính từ bên trong và nâng cửa cuốn lên.
Những người đang tuyệt vọng bỗng chốc tràn đầy hy vọng, lao như ong vỡ tổ vào trong.
Những người vừa leo lên tầng hai thấy cảnh đó chỉ biết thốt lên: “Thảo…!”
“Ngọa tào! Các ngươi làm ơn chậm chút, dẫm nát chân ta rồi!”
Bạch Phong Ngôn hoảng sợ nhìn nhóm người chen chúc vào, định nhờ Hạ Chu hỗ trợ giữ trật tự. Nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy Hạ Chu đã chạy thẳng đến góc để vật tư trong trạm giao hàng nhanh, đang bận bảo vệ đồ tiếp tế.
Hạ Chu sớm đã dự đoán được kết cục hỗn loạn này. Sau khi để ý tổng quát, cô ước tính rằng ngoài những người leo lên tầng hai, tổng cộng có chín người từ dưới lầu vào được.
Nhóm người vừa chạy vào rõ ràng đang đói lả. Vừa bước qua cửa, họ chẳng kịp để ý xung quanh có an toàn hay không, đã bắt đầu tản ra tìm đồ ăn khắp nơi.
Những người quen thuộc địa hình thì nhanh chóng tìm được cầu thang, hướng thẳng tới cửa hàng đồ ăn vặt bên cạnh mà tiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên lầu, Khương Vũ lúc này trong lòng ngổn ngang cảm xúc vừa mừng vừa sợ.
Cô không ngờ mình còn có thể gặp lại Giang Yến Yến. Cô bạn Tiểu Yến Tử vốn vui tươi, hồn nhiên, nay lại hiện ra trước mắt với dáng vẻ tiều tụy, xanh xao, gương mặt gầy guộc vì những ngày tháng chịu đựng khổ cực.
Nhóm người vừa vào nhanh chóng chia thành hai nhóm. Một nhóm lập tức lao xuống dưới lầu, thẳng tiến đến cửa hàng đồ ăn vặt. Chỉ còn lại Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên đứng sững ra, tròn mắt nhìn hai cô gái, bầu không khí bỗng chốc ngại ngùng.
Lâm Gia tạm thời chưa hiểu rõ tình hình. Điều duy nhất cô nhận ra là nhóm người sống sót mới này đã tràn vào căn cứ, và nếu không bảo vệ kịp, chắc chắn đồ ăn trong cửa hàng sẽ bị cướp sạch!
May mắn thay, không bao lâu sau, Hạ Chu và Bạch Phong Ngôn khóa cửa chặt lại. Họ còn xách theo một chiếc vali và mang theo ba lô của các nữ sinh đi lên lầu.
Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên vừa nhìn thấy Hạ Chu, ánh mắt lập tức sáng rực, gào lên đầy kích động: “Hạ đại ca!”
Hạ Chu nhìn họ, mặt không cảm xúc: “...”
Cô vốn dĩ đã trông như một kẻ sống sót từ rừng sâu vì bộ quần áo tả tơi. Nay bị gào lên như thế, cô càng giống một chú khỉ hoang vừa chạy thoát khỏi chuồng.
Bỏ qua tiếng ồn ào từ nhóm người dưới lầu đang lục tung cửa hàng đồ ăn vặt, Hạ Chu lôi ra một chai nước cùng một gói mì ăn liền, ném về phía Lâm Dã và Lục Trạch Xuyên.
“Ăn trước đi, có gì thì nói sau.”
Thấy vậy, Khương Vũ cũng nhanh chóng đưa cho Giang Yến Yến một chai nước và chiếc bánh mì cuối cùng trong túi của mình.
Giang Yến Yến, cô gái vốn ham ăn và vô lo, đã chịu đựng cả tổn thương tinh thần lẫn thể xác trong bảy ngày qua. Nhìn chiếc bánh mì mà Khương Vũ dúi vào tay mình, cô không kìm được nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro