Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt

Chương 11

2024-11-20 21:32:49

Tài nguyên có thể thu thập được vào mùa hè có hạn, Tuệ Hòa dự định sau khi thăm dò xong môi trường, thu thập đủ một lượng vật tư nhất định thì sẽ vào thành tìm kiếm thông tin về cha mẹ của nguyên chủ.

Bây giờ trong nhà nghèo rớt mồng tơi, lương thực cũng không nhiều, trên người cô cũng không có tiền.

Nếu họ còn sống, sau khi đón họ về, cô sẽ mang theo đồ đạc, tìm một ngọn núi khác để định cư, nếu họ đã mất thì sẽ mang về chôn cất, thắp cho họ ba nén nhang mỗi năm.

Người không phải do cô hại, là tự nhiên chết đi, nếu có thể, cô còn muốn trở về thế giới của mình, sống hoặc chết một cách tự do tự tại.

Cha mẹ nuôi yêu thương nguyên chủ như vậy, cô đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng thói quen sinh hoạt lại khác nhau, hơn nữa biết đâu trong mắt cha mẹ nuôi của nguyên chủ, cô chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm lấy thân xác của con gái họ.

Có không gian mà không sử dụng là điều không thực tế, một khi đã sử dụng thì rất dễ bị phát hiện, mọi chuyện đều khó nói trước, cứ đi rồi sẽ đến.

Những người đã trải qua tận thế đều có suy nghĩ rất thực tế, lòng trắc ẩn của cô đã sớm bị bào mòn đến gần hết.

Sau khi hạ quyết tâm, Tuệ Hòa trằn trọc không ngủ được, bắt đầu cải tiến một số dụng cụ.

Bận rộn suốt một tiếng đồng hồ, nhìn những dụng cụ đã được mình cải tiến, Tuệ Hòa hài lòng trở về giường ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm!

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tuệ Hòa đã thức dậy, hôm qua uống thuốc xong, bận rộn một hồi toát hết mồ hôi, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều.

Tuệ Hòa âm thầm chép miệng, tốc độ hồi phục này cũng nhanh bằng cô sau tận thế rồi.

Nghĩ vậy, cô lại thử cảm nhận không gian một lần nữa, cảm nhận được sợi dây liên kết rõ ràng hơn, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Ăn sáng bằng cháo thừa tối qua, nướng thêm vài chiếc bánh bột ngô để mang theo, ngoài ra còn mang theo một bầu nước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiếc bầu này cũng có thể coi là túi đựng nước, được làm từ bong bóng hoặc dạ dày của một loài động vật nào đó, bên ngoài bọc một lớp da thú, rất chắc chắn.

Cô mang theo lưỡi liềm và chuẩn bị một cái gùi nhỏ dự phòng, dù sao hôm nay là đi thăm dò đường, chứ không phải để gặt hái, nhưng nếu gặp thứ tốt thì cũng có thể mang về.

Tuệ Hòa đeo chiếc thắt lưng đã được cải tiến từ tối hôm qua, trên chiếc thắt lưng rộng hai ngón tay có thêm vài cái túi nhỏ để đựng đồ, dùng để treo những vật dụng nhỏ như túi nước, hộp quẹt, dao găm.

Trên tay cô cầm một con dao chặt củi.

Chuẩn bị xong xuôi, Tuệ Hòa bèn lên đường, cô không đi lung tung, mà đi dọc theo con đường mòn đã có sẵn. Sau khi đi vòng vèo gần nửa canh giờ, cô vẫn còn cách đỉnh núi một quãng nữa.

Cả đoạn đường không phải là đường thẳng, mà là men theo sườn núi, những con đường mòn dẫn đến những ngọn núi lân cận không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn thấy bẫy được bố trí sẵn.

Rõ ràng phạm vi săn bắt của cha nuôi nguyên chủ không nhỏ, vì mục tiêu là lên núi nên Tuệ Hòa không có ý định đi qua đó, mà tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến gần đỉnh núi, cô liên tục phát hiện ra vài cái bẫy.

Nhìn sơ qua, vài con mồi đã bắt đầu bốc mùi, ruồi nhặng bu đầy xung quanh xác chết.

Ban đầu Tuệ Hòa không định dọn dẹp, bởi vì mùi hôi thối sẽ thu hút những loài động vật ăn thịt khác, coi như là mồi nhử miễn phí.

Nhưng nghĩ đến việc miếng thịt mình ăn vào bụng phải rơi vào đống thịt thối rữa đầy giòi bọ, trong lòng cô lại không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Thôi thì vẫn nên xử lý một chút, nhỡ đâu động vật rơi xuống bẫy khi còn sống ăn phải những thứ này, sau đó cô lại ăn thịt chúng, bị tiêu chảy thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt

Số ký tự: 0