Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 13
2024-11-20 21:32:49
Nghề đan sọt là do người trong làng dạy, Tuệ Hòa luôn ghi nhớ ơn những người này trong lòng. Bình thường, nhà ai có ốm đau bệnh tật, Tuệ Hòa đều giúp đỡ đi hái thuốc.
Đáng tiếc là tận thế ập đến, nếu không sống một cuộc sống bình dị như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
“Nghèo thì lo tu thân, giàu thì lo giúp đời”.
Tuy rằng mọi người đều không được học hành tử tế, không biết câu nói này, nhưng khi bản thân còn sống khỏe mạnh, ai cũng đều cố gắng lan tỏa chút lòng tốt nho nhỏ của mình.
Làm sạch bản thân xong, Tuệ Hòa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bánh bột ngô cũng đã nở thành cháo, nhiệt độ vừa phải, bánh bột ngô làm từ ngũ cốc sau khi nở ra, hương vị không ngon lắm.
Nhưng Tuệ Hòa vẫn từ tốn ăn từng miếng một. Sau khi ăn xong, Tuệ Hòa không định nghỉ trưa, cô nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu xử lý anh đào và sơn trà.
Anh đào có thể nấu thành mứt anh đào, sơn trà có thể làm thành trái cây sấy khô hoặc mứt, nhưng hiện tại trong nhà không có đường, chỉ có thể bỏ hạt rồi làm thành trái cây sấy khô.
Sau khi làm xong có thể mang ra chợ đổi lấy một ít lương thực và gia vị, đồ ăn có thể bảo quản được lâu luôn được mọi người ưa chuộng.
Những thứ này thuộc loại hàng bán chạy, không ít người biết làm, có người sau khi thu mua sẽ bán lại vào thành phố, cũng là một nguồn thu nhập kha khá.
Nếu là thời cổ đại, khi thiếu thốn thức ăn, đây thậm chí còn có thể là cơ hội làm giàu nhanh chóng.
Ở đây thì hoàn toàn không thể, tuy rằng sau thiên tai, nền văn minh bị đứt gãy, nhưng đối với người dân Trung Hoa thì gen ăn uống và trồng trọt đã ăn sâu vào máu thịt.
Cho dù sau thiên tai, các chủng tộc lai tạp với nhau, nhưng những người mang dòng máu Trung Hoa vẫn rất nhạy cảm với việc ăn uống, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều món ăn hơn.
Những loại ô mai, mứt quả này làm ra không ai nỡ ăn, phải tốn rất nhiều đường và thời gian để chế biến.
Những gia đình bình thường không rảnh rỗi để làm những món ăn vặt này, họ đều bán cho thương nhân, sau đó được bán vào thành phố cho những người giàu có để thay đổi khẩu vị.
Tuệ Hòa dự định sẽ hái hết những cây trên núi sau nhà, những quả nào đẹp thì mang đi bán, những quả nào sắp hỏng thì làm mứt, sau đó mang đi đổi lấy lương thực, nếu không thì số lương thực ít ỏi trong nhà sẽ không đủ ăn.
Tuy rằng có thể bắt được thú rừng, nhưng không thể nào chỉ ăn thịt mà không ăn cơm, hơn nữa chỉ ăn thịt không ăn cơm rất dễ bị táo bón, thậm chí còn bị trĩ.
Việc bỏ cuống, rửa sạch, bỏ hạt, không mất bao nhiêu công sức thì Tuệ Hòa đã xử lý xong.
Bởi vì hái không nhiều, lại lựa những quả to đẹp, nên gần như không có quả nào bị hỏng.
Tuệ Hòa lấy một cái nia tre ra rồi rải đều anh đào và sơn trà đã được sơ chế ra, sau đó bưng ra ngoài sân phơi nắng.
Trên giá phơi, ngoài sơn trà vừa mới bày ra, còn có vài chiếc nia khác đựng nấm và rau dại đã phơi khô.
Hôm qua cô không để ý, thầm nghĩ may mà trời không mưa, súy chút nữa thì lãng phí rồi.
Cô cho nấm khô vào túi vải nhỏ, rau dại thì phơi thêm hai ngày nữa, rau vừa phơi xong không thể bó lại ngay, sẽ bị vụn.
Phơi ở nơi thoáng mát cho mềm lại trong một hai ngày, sau đó dùng dây vải vụn bó lại, cất vào trong vại, có thể bảo quản được rất lâu.
Đó là rau quả quý giá trong mùa đông.
Đáng tiếc là tận thế ập đến, nếu không sống một cuộc sống bình dị như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
“Nghèo thì lo tu thân, giàu thì lo giúp đời”.
Tuy rằng mọi người đều không được học hành tử tế, không biết câu nói này, nhưng khi bản thân còn sống khỏe mạnh, ai cũng đều cố gắng lan tỏa chút lòng tốt nho nhỏ của mình.
Làm sạch bản thân xong, Tuệ Hòa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bánh bột ngô cũng đã nở thành cháo, nhiệt độ vừa phải, bánh bột ngô làm từ ngũ cốc sau khi nở ra, hương vị không ngon lắm.
Nhưng Tuệ Hòa vẫn từ tốn ăn từng miếng một. Sau khi ăn xong, Tuệ Hòa không định nghỉ trưa, cô nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu xử lý anh đào và sơn trà.
Anh đào có thể nấu thành mứt anh đào, sơn trà có thể làm thành trái cây sấy khô hoặc mứt, nhưng hiện tại trong nhà không có đường, chỉ có thể bỏ hạt rồi làm thành trái cây sấy khô.
Sau khi làm xong có thể mang ra chợ đổi lấy một ít lương thực và gia vị, đồ ăn có thể bảo quản được lâu luôn được mọi người ưa chuộng.
Những thứ này thuộc loại hàng bán chạy, không ít người biết làm, có người sau khi thu mua sẽ bán lại vào thành phố, cũng là một nguồn thu nhập kha khá.
Nếu là thời cổ đại, khi thiếu thốn thức ăn, đây thậm chí còn có thể là cơ hội làm giàu nhanh chóng.
Ở đây thì hoàn toàn không thể, tuy rằng sau thiên tai, nền văn minh bị đứt gãy, nhưng đối với người dân Trung Hoa thì gen ăn uống và trồng trọt đã ăn sâu vào máu thịt.
Cho dù sau thiên tai, các chủng tộc lai tạp với nhau, nhưng những người mang dòng máu Trung Hoa vẫn rất nhạy cảm với việc ăn uống, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều món ăn hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những loại ô mai, mứt quả này làm ra không ai nỡ ăn, phải tốn rất nhiều đường và thời gian để chế biến.
Những gia đình bình thường không rảnh rỗi để làm những món ăn vặt này, họ đều bán cho thương nhân, sau đó được bán vào thành phố cho những người giàu có để thay đổi khẩu vị.
Tuệ Hòa dự định sẽ hái hết những cây trên núi sau nhà, những quả nào đẹp thì mang đi bán, những quả nào sắp hỏng thì làm mứt, sau đó mang đi đổi lấy lương thực, nếu không thì số lương thực ít ỏi trong nhà sẽ không đủ ăn.
Tuy rằng có thể bắt được thú rừng, nhưng không thể nào chỉ ăn thịt mà không ăn cơm, hơn nữa chỉ ăn thịt không ăn cơm rất dễ bị táo bón, thậm chí còn bị trĩ.
Việc bỏ cuống, rửa sạch, bỏ hạt, không mất bao nhiêu công sức thì Tuệ Hòa đã xử lý xong.
Bởi vì hái không nhiều, lại lựa những quả to đẹp, nên gần như không có quả nào bị hỏng.
Tuệ Hòa lấy một cái nia tre ra rồi rải đều anh đào và sơn trà đã được sơ chế ra, sau đó bưng ra ngoài sân phơi nắng.
Trên giá phơi, ngoài sơn trà vừa mới bày ra, còn có vài chiếc nia khác đựng nấm và rau dại đã phơi khô.
Hôm qua cô không để ý, thầm nghĩ may mà trời không mưa, súy chút nữa thì lãng phí rồi.
Cô cho nấm khô vào túi vải nhỏ, rau dại thì phơi thêm hai ngày nữa, rau vừa phơi xong không thể bó lại ngay, sẽ bị vụn.
Phơi ở nơi thoáng mát cho mềm lại trong một hai ngày, sau đó dùng dây vải vụn bó lại, cất vào trong vại, có thể bảo quản được rất lâu.
Đó là rau quả quý giá trong mùa đông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro