Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 15
2024-11-20 21:32:49
"Phì" Tuệ Hòa bị hình ảnh trong đầu chọc cười, kiếp trước là người tỉnh Hồ Nam, rất thích ăn cay, nhìn thấy cây ớt này, miệng chảy nước miếng.
Vội vàng hái một số quả ớt đỏ và xanh, không định hái hết, ớt chỉ cần không bị đóng băng, sẽ tiếp tục kết trái, khi rảnh sẽ đến hái về.
Hái nhiều quá cũng không để được, lúc này cũng không có thời gian phơi khô những gia vị sinh hoạt này, chủ yếu vẫn là để no bụng và thức ăn giàu năng lượng quan trọng hơn.
Làm dấu rồi tiếp tục đi lên, vì cần phải mở đường, sau khoảng một tiếng, Tuệ Hòa đã đến được lưng chừng núi và phát hiện một con dúi mập mạp bên cạnh một rừng tre.
Dúi thích sống trong hang trên sườn núi rừng tre, hoạt động về đêm, chúng thích ăn rễ tre và thân rễ của tre.
Dúi không chỉ có thịt béo tốt, răng dúi còn là một vị thuốc đông y, sau khi chiên giòn và nghiền thành bột, có tác dụng trừ phong giải độc, chủ trị bệnh phá phong ở trẻ em.
Da lông của dúi cũng có thể dùng để làm găng tay hoặc may thành áo choàng, có thể nói toàn thân nó đều là bảo bối.
Cách bắt phổ biến là đổ nước hoặc hun khói, nhưng ở đây địa hình cao, Tuệ Hòa trực tiếp áp dụng cách thứ hai, hun khói.
Dúi không giống thỏ, nó không đào nhiều địa đạo, thường chỉ đào một hang, đủ ở là được, cái này rất thuận tiện cho Tuệ Hoà.
Dỡ sọt trên lưng, nhặt một ít cành cây khô và lá khô gần đó, chặt thêm vài cành cây bách, rồi mới lấy lửa từ thắt lưng ra.
Mở nắp đậy, thổi nhẹ, đốt cháy lá cây đặt ở miệng hang.
Đợi lửa cháy lớn dần, đặt cành bách tươi lên, lập tức khói bốc lên nghi ngút.
Tuệ Hòa chuẩn bị sẵn sọt, nhìn chằm chằm vào miệng hang, chỉ chờ nó tự chui ra.
“Chít ——” Một bóng xám vụt qua, một con dúi đâm thẳng vào sọt, đầu óc choáng váng.
Tuệ Hòa nhanh tay lẹ mắt lập tức chộp lấy con dúi, đập mạnh xuống đất.
“Chít ——” Con dúi tội nghiệp chỉ kêu đúng hai tiếng rồi chết.
Tuệ Hòa không nhìn nó, tiếp tục canh chừng miệng hang, thường thì trong một hang có từ 2-3 con.
Con này trông cũng không lớn, khoảng 1-2 cân, trong đó chắc vẫn còn bố mẹ.
“Chít ——” Lại một bóng xám từ trong hang chạy ra, chạy hơi lệch, đâm đầu vào cạnh giỏ, đầu bị đập mạnh, chưa kịp đợi Tuệ Hòa ra tay đã nằm lăn ra.
“Con này béo, thích hợp để nướng”
Nhìn con dúi nặng khoảng 4 cân, đã tưởng tượng trong đầu cách chế biến nó.
Đợi thêm một lúc cũng không thấy con dúi nào ra nữa, hang này chỉ có hai con, Tuệ Hòa tiếp tục đến hang khác.
Làm theo cách cũ, sau khi hun khói sáu hang, Tuệ Hòa thu hoạch được tổng cộng 18 con dúi lớn nhỏ, trung bình mỗi hang 3 con, coi như là một vu thu hoạch thành công.
Cô không có ý định đuổi cùng giết tận, muốn tiếp tục phát triển, bắt quá tàn nhẫn, dọa các bé đáng yêu chạy mất thì làm sao bây giờ.
Dù sao gần những ngọn núi xung quanh vẫn còn rừng trúc, luân phiên thu hoạch là tuyệt nhất.
Cô lắc nhẹ cái sọt trên lưng, trọng lượng hơn năm mươi cân chẳng đáng kể, cũng chỉ đầy hơn nửa sọt. Tuệ Hoà không định dừng lại, muốn tiếp tục lên đỉnh núi.
Bắt xong dúi cũng mất gần hai tiếng, nhìn thoáng qua mặt trời, nó đã ngả về phía tây, khoảng chừng năm giờ.
Những con dúi này không thể để giữa đường như gừng, gừng thì không sợ bị động vật ăn mất, nhưng dúi mà để đó thì đúng là bữa tiệc tự chọn cho chúng.
Giá mà không gian có thể mở ra thì tốt biết mấy, nhưng Tuệ Hoà cảm thấy điều đó sắp thành hiện thực rồi.
Thân thể của nguyên chủ trước không tệ, cộng thêm việc đã ăn hai bữa nóng hổi và uống thuốc, giờ đã hồi phục hơn một nửa. Đợi cơ thể hoàn toàn bình phục, không gian cũng có thể sử dụng.
Khoác sọt lên lưng, trải một lớp cỏ xanh lên trên, đặt ớt lên trên cùng để tránh bị đè nát, rồi bước nhanh ra khỏi rừng trúc.
Vội vàng hái một số quả ớt đỏ và xanh, không định hái hết, ớt chỉ cần không bị đóng băng, sẽ tiếp tục kết trái, khi rảnh sẽ đến hái về.
Hái nhiều quá cũng không để được, lúc này cũng không có thời gian phơi khô những gia vị sinh hoạt này, chủ yếu vẫn là để no bụng và thức ăn giàu năng lượng quan trọng hơn.
Làm dấu rồi tiếp tục đi lên, vì cần phải mở đường, sau khoảng một tiếng, Tuệ Hòa đã đến được lưng chừng núi và phát hiện một con dúi mập mạp bên cạnh một rừng tre.
Dúi thích sống trong hang trên sườn núi rừng tre, hoạt động về đêm, chúng thích ăn rễ tre và thân rễ của tre.
Dúi không chỉ có thịt béo tốt, răng dúi còn là một vị thuốc đông y, sau khi chiên giòn và nghiền thành bột, có tác dụng trừ phong giải độc, chủ trị bệnh phá phong ở trẻ em.
Da lông của dúi cũng có thể dùng để làm găng tay hoặc may thành áo choàng, có thể nói toàn thân nó đều là bảo bối.
Cách bắt phổ biến là đổ nước hoặc hun khói, nhưng ở đây địa hình cao, Tuệ Hòa trực tiếp áp dụng cách thứ hai, hun khói.
Dúi không giống thỏ, nó không đào nhiều địa đạo, thường chỉ đào một hang, đủ ở là được, cái này rất thuận tiện cho Tuệ Hoà.
Dỡ sọt trên lưng, nhặt một ít cành cây khô và lá khô gần đó, chặt thêm vài cành cây bách, rồi mới lấy lửa từ thắt lưng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở nắp đậy, thổi nhẹ, đốt cháy lá cây đặt ở miệng hang.
Đợi lửa cháy lớn dần, đặt cành bách tươi lên, lập tức khói bốc lên nghi ngút.
Tuệ Hòa chuẩn bị sẵn sọt, nhìn chằm chằm vào miệng hang, chỉ chờ nó tự chui ra.
“Chít ——” Một bóng xám vụt qua, một con dúi đâm thẳng vào sọt, đầu óc choáng váng.
Tuệ Hòa nhanh tay lẹ mắt lập tức chộp lấy con dúi, đập mạnh xuống đất.
“Chít ——” Con dúi tội nghiệp chỉ kêu đúng hai tiếng rồi chết.
Tuệ Hòa không nhìn nó, tiếp tục canh chừng miệng hang, thường thì trong một hang có từ 2-3 con.
Con này trông cũng không lớn, khoảng 1-2 cân, trong đó chắc vẫn còn bố mẹ.
“Chít ——” Lại một bóng xám từ trong hang chạy ra, chạy hơi lệch, đâm đầu vào cạnh giỏ, đầu bị đập mạnh, chưa kịp đợi Tuệ Hòa ra tay đã nằm lăn ra.
“Con này béo, thích hợp để nướng”
Nhìn con dúi nặng khoảng 4 cân, đã tưởng tượng trong đầu cách chế biến nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi thêm một lúc cũng không thấy con dúi nào ra nữa, hang này chỉ có hai con, Tuệ Hòa tiếp tục đến hang khác.
Làm theo cách cũ, sau khi hun khói sáu hang, Tuệ Hòa thu hoạch được tổng cộng 18 con dúi lớn nhỏ, trung bình mỗi hang 3 con, coi như là một vu thu hoạch thành công.
Cô không có ý định đuổi cùng giết tận, muốn tiếp tục phát triển, bắt quá tàn nhẫn, dọa các bé đáng yêu chạy mất thì làm sao bây giờ.
Dù sao gần những ngọn núi xung quanh vẫn còn rừng trúc, luân phiên thu hoạch là tuyệt nhất.
Cô lắc nhẹ cái sọt trên lưng, trọng lượng hơn năm mươi cân chẳng đáng kể, cũng chỉ đầy hơn nửa sọt. Tuệ Hoà không định dừng lại, muốn tiếp tục lên đỉnh núi.
Bắt xong dúi cũng mất gần hai tiếng, nhìn thoáng qua mặt trời, nó đã ngả về phía tây, khoảng chừng năm giờ.
Những con dúi này không thể để giữa đường như gừng, gừng thì không sợ bị động vật ăn mất, nhưng dúi mà để đó thì đúng là bữa tiệc tự chọn cho chúng.
Giá mà không gian có thể mở ra thì tốt biết mấy, nhưng Tuệ Hoà cảm thấy điều đó sắp thành hiện thực rồi.
Thân thể của nguyên chủ trước không tệ, cộng thêm việc đã ăn hai bữa nóng hổi và uống thuốc, giờ đã hồi phục hơn một nửa. Đợi cơ thể hoàn toàn bình phục, không gian cũng có thể sử dụng.
Khoác sọt lên lưng, trải một lớp cỏ xanh lên trên, đặt ớt lên trên cùng để tránh bị đè nát, rồi bước nhanh ra khỏi rừng trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro