Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt

Chương 2

2024-11-20 21:32:49

Nhìn sơ qua căn phòng nhỏ nhưng tràn đầy cảm giác an toàn, Tuệ Hòa cảm thấy an ủi một chút. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị tìm chút đồ ăn trước, dù sao còn đang đói bụng.

Đổ một gáo nước từ trong vạc nước lớn ở góc tường vào trong chậu gỗ, lấy thỏ hong gió treo trên xà nhà xuống.

Rửa sạch con thỏ ném lên thớt, giơ dao lên chém xuống, biến thành một đống thịt miếng.

Ngồi vào trước bếp thuần thục cầm lấy đánh lửa đốt một bó cỏ khô, lúc bắt đầu bốc khói thì nhét vào trong bếp lò.

Tiện tay ném hai khúc củi khô vào, đổ nước vào trong nồi, sau đó bỏ con thỏ vào trong nước.

Tìm trong phòng bếp, từ trong góc bếp tìm ra một củ gừng. Vỏ ngoài dúm dó, mặt cắt cũng đã trắng bệch, nhìn ra được khoảng cách lần trước sử dụng đã qua rất lâu.

Tuệ Hòa cũng không để ý, cắt hai miếng bỏ vào trong nồi thịt thỏ khử mùi tanh. Nửa miếng gừng còn lại cũng đem cất đi, vẫn chưa hoàn toàn hiểu biết tình hình nơi này, lỡ như đây là nửa miếng gừng cuối cùng thì làm sao đây.

Vỗ vỗ bụi bám vào lúc nhóm lửa, Tuệ Hòa đứng dậy tìm gia sản.

Phòng cũng không lớn, phòng gạch lát nền khoảng sáu mươi mét vuông, bố cục hai phòng một bếp, vị trí dựa vào tường bố trí không ít tủ đựng đồ, khiến cho căn phòng vốn không lớn thoạt nhìn hơi ọp ẹp.

Bếp ở bên phải phòng bếp thuộc loại bếp đa chức năng, bên cạnh đặt một túi lá thông và củi đã được bổ xong dùng để nhóm lửa, còn có ba vại nước cao bằng nửa người và một cái bàn dựa vào vách tường cửa sổ.

Bên trái đẩy cửa nhỏ ra, là phòng chứa đồ hơi thấp xuống, trong phòng không lớn, bốn phía vách tường đều là giá gỗ, phía trên bày đầy bình gốm lớn nhỏ và túi vải nhỏ đã bị buộc chặt, bên trong chỉ chứa ít đậu tương và đồ khô sau phơi khô.

Tầng dưới cùng của giá là một cái gùi mây cao bằng nửa người, bên trong là một chồng tbao bố dày cộm được xếp gọn gàng.

Cậu cẩn thận lật xem số lương thực còn lại, đủ ăn khoảng một tháng. Mặc dù còn cách mùa đông rất lâu, cũng phải tranh thủ thời gian, nếu không mùa đông này sẽ rất khổ sở.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, mùa đông có bão tuyết và nhiệt độ thấp, ở nơi hoang vu không người này, nếu không có đủ lương thực, như vậy chỉ có thể nghênh đón cái chết.

Từ trong một cái giỏ trúc phía dưới kệ nhặt được hai củ khoai tây to bằng nắm tay, lấy một nắm gạo nhỏ, sau đó đóng cửa lại.



Sau khi tìm được một cái hũ không lớn, rửa sạch sẽ, múc nửa bình nước đã bốc lên hơi nóng ở trong nồi, bỏ hạt gạo vào.

Khoai tây đặt ở bên cạnh rửa sạch xong cũng không gọt vỏ, cắt miếng ném vào trong hũ sành, đậy nắp lên, Tuệ Hòa ngồi trước bếp, nhìn ngọn lửa sáng tắt trong bếp, suy nghĩ đủ thứ chuyện.

Cô không phải nguyên chủ, thế giới vốn dĩ của Tuệ Hòa là ở trong mạt thế, từ nhỏ đã là cô nhi, ăn cơm trăm nhà trong thôn mà trưởng thành.

Sau khi tận thế, Tuệ Hòa may mắn tiến hóa toàn thân, có một không gian nhỏ, dưới tình huống không có dị năng để cô sống sót ở tận thế.

Vào năm tận thế thứ mười, Zombie gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ sạch sẽ, nhà nước liền mở ra hình thức làm ruộng xây dựng cơ bản.

Không phải là không muốn ở lại căn cứ, nhưng thấy nhiều nhân tính, vẫn là cảm thấy một mình càng thêm tự tại, nhận trên dưới một trăm mẫu đất, bắt đầu hành trình làm ruộng của cô.

Bởi vì từ nhỏ sống ở nông thôn, đối với việc gieo trồng cô rất có tâm đắc.

Thực vật và dị thú hoang dã rất hung dữ, xử lý cũng tốn sức, nhưng ít nhất cũng không cần lo lắng bị đâm sau lưng, cũng không cần hao phí tinh lực tranh cãi những chuyện không có ý nghĩa kia.

Năm tận thế thứ mười ba, vào một lần đi căn cứ giao dịch biết được nhà nước đã nghiên cứu phát ra vắc xin miễn dịch, bắt toàn dân chích ngừa.

Tuệ Hòa nghĩ thầm cao thủ không bằng tranh thủ, liền chích ngừa vắc-xin, sau khi chích xong chị y tá nói quan sát ba tiếng.

Cô lo lắng lương thực trong địa bàn bị dị thú chà đạp, ngủ lại căn cứ phải nộp một cân lương thực thô, bèn lén lút trốn đi. Dù sao ở tận thế, lương thực chính là sinh mệnh, kết quả là trên đường trở về đột nhiên té xỉu.

Ý thức mơ hồ, nghĩ thầm nếu như trời cao cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ không tiếc một cân lương thực thô kia. Lương thực đáng quý, nhưng sinh mệnh càng quý hơn!

Vốn tưởng rằng nhân sinh đã kết thúc, không ngờ sau khi tỉnh lại phát hiện mình ở trong một cái hố đất, tứ chi mềm nhũn, cả người đổ mồ hôi.

Trên đường trở về, cô nhận được ký ức đứt quãng của nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt

Số ký tự: 0