Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 33
2024-11-20 21:32:49
"Trước tiên không cần, em muốn hỏi thăm anh một chút, anh biết nhà ai có vải bố hoặc là đồ mặc không?"
Người bán lương thực, hoặc là người quản lý trong thành, hoặc là gia đình sản xuất lương thực lớn.
Có lương thực tương đương với có tiền, vậy chắc chắn sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, ở khía cạnh này cũng thoải mái phóng khoáng hơn chút.
"Chỉ có vải bố, nếu muốn em có thể đổi một chút, bà ấy muốn lương thực."
Bởi vì không có nộp thuế, tư nhân không được phép bán vải vóc, tư nhân tự sản xuất chỉ có thể để mình mặc, không thể bán. Một khi bị phát hiện, khoản thu nhập bất hợp pháp sẽ bị tịch thu, hơn nữa còn bị bắt giam lao động cải tạo một năm.
Bên trên có chính sách thì bên dưới có đối sách, không thể bán vậy thì có thể đổi mà.
"Được ạ." Tuệ Hòa gật gật đầu.
"Vậy em đi về phía cửa ra bên đó, có một bà lão bán giày, trùm một chiếc mũ xanh trên đầu, nói với bà ấy A Đạt tìm bà ấy lấy đồ là được." A Đạt nhỏ giọng nói với Tuệ Hòa.
"Vâng." Cô cũng không làm trì hoãn A Đạt làm ăn, đi tìm bà lão trùm mũ màu xanh.
Sau khi đi qua mười mấy cái sạp, cuối cùng cũng tìm được người, ở chợ đen có rất nhiều bà lão lớn tuổi nhưng người trùm mũ màu xanh trên đầu chỉ có mỗi bà ấy, vô cùng nổi bật.
"Bà ơi, A Đạt bảo cháu đến chỗ bà lấy một ít đồ vật." Cô nhẹ giọng nói với bà lão đang cúi đầu đóng đế giày.
"Hả, A Đạt à? Vậy cháu đi theo bà." Bà lão chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với Tuệ Hòa, ý bảo qua đó.
"Cô bé đỡ bà một chốc." Bà lão trùm mũ xanh vươn tay.
Cô nghĩ trước mặt mọi người sẽ không xuất hiện bẫy tống tiền tống tình[1], vì thế cũng thuận tay đỡ lấy bà lão.
[1]Từ gốc là “仙人跳”, nghĩa đen là cái hố mà cả thần tiên cũng nhảy vào. Từ này dùng để chỉ hành vi lừa tiền có tổ chức, thông thường là một người phụ nữ lừa một người đàn ông lên giường, lúc hai người chuẩn bị ngủ với nhau thì đồng bọn của người phụ nữ ập vào tố hai người ngoại tình,…
"Cháu muốn gì, lát nữa bà đi mua cho cháu."
"Bà ạ, quần áo của cháu chật rồi, cháu muốn vài bộ quần áo vừa người." Tuệ Hòa tiếp lời.
"Muốn quần áo vừa người thì tự mình may tốt hơn, mua thì có khi không vừa vặn bằng."
"Rộng chút thì tốt, mùa thu trời lạnh, có thể mặc thêm hai lớp nữa."
"Cháu đấy nha." Bà lão thân thiết vô vỗ tay Tuệ Hòa.
Hai người rất nhanh đã tới trước sạp của A Đạt, ở đây sẽ không có người, trực tiếp dẫn Tuệ Hòa đến bên cạnh xe bò chất đầy lương thực.
Từ trong đống lương thực lấy ra một cái túi và mở dây rút ra, bên trong là một đống vải bố xếp gọn gàng.
Sau đó ra hiệu cho Tuệ Hòa ra trước xe, mở cái ghế dựa bên dưới ra và lấy bao rỗng đựng lương thực ra.
Bên dưới là quần áo được xếp gọn gàng ngăn nắp, phần lớn là quần áo của phụ nữ và trẻ em.
Cô sờ lên lớp quần áo, đường may rất tốt, mặt vải bằng phẳng.
Ở cổ tay áo còn thêu một móc khóa có màu sắc rực rỡ bên cạnh, tăng thêm vài phần nghịch ngợm, quần áo vải bố có tính thoáng khí tốt, rất khó bị hư hỏng, hơn nữa lúc mặc cũng rất dễ chịu.
"Cháu muốn ba bộ đồ và sáu mét vải bố." Cô suy nghĩ rồi nói.
"Quần áo 25 đồng một bộ, 1 mét bố 5 đồng, tổng cộng 105 đồng, cháu và thằng nhóc này cũng làm ăn với nhau, đưa bà 100 đồng là được."
"Vâng, cháu cảm ơn, bà đóng gói hết lại cho cháu nhé, lát nữa cháu phải đi rồi."
Cô cũng không quan tâm quan hệ giữa bọn họ là gì, đồ cần mua đã mua được rồi, cũng không giao lưu gì thêm.
Bà lão nhận tiền xong thì quay về sạp của mình để tiếp tục đóng đế giày.
"Em gái, em đến cổng chờ anh, anh sẽ tới ngay, em yên tâm, không thiếu đồ đâu." A Đạt vỗ vỗ ngực.
"Được, làm phiền anh ạ."
Tuệ Hòa mỉm cười, đi đến chỗ người phụ nữ trẻ tuổi và đẩy xe cút kít của mình đi ra chỗ cổng, đến cùng lúc với A Đạt.
Cô đi cách cổng ra một dặm thì dừng lại, nói với A Đạt: "Anh, đến đây thôi, em đã hẹn với người nhà ở đây."
"Một mình em ở đây giữ lương thực được không đó? Không được thì anh ở lại với em thêm một lát."
Để khách hàng ở chỗ này một mình, anh ta không yên tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì danh tiếng sau này của anh ta sẽ hỏng mất.
"Không sao đâu ạ, em đã hẹn với họ rồi, không lâu lắm bọn họ sẽ đến."
"Hahaha, vậy được, anh đi trước đây, lần sau lại đến ủng hộ anh nhé."
A Đạt dỡ lương thực xuống, sau đó lại chỉnh lại xe cút kít rồi vẫy tay với Tuệ Hòa và rời đi.
Người bán lương thực, hoặc là người quản lý trong thành, hoặc là gia đình sản xuất lương thực lớn.
Có lương thực tương đương với có tiền, vậy chắc chắn sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, ở khía cạnh này cũng thoải mái phóng khoáng hơn chút.
"Chỉ có vải bố, nếu muốn em có thể đổi một chút, bà ấy muốn lương thực."
Bởi vì không có nộp thuế, tư nhân không được phép bán vải vóc, tư nhân tự sản xuất chỉ có thể để mình mặc, không thể bán. Một khi bị phát hiện, khoản thu nhập bất hợp pháp sẽ bị tịch thu, hơn nữa còn bị bắt giam lao động cải tạo một năm.
Bên trên có chính sách thì bên dưới có đối sách, không thể bán vậy thì có thể đổi mà.
"Được ạ." Tuệ Hòa gật gật đầu.
"Vậy em đi về phía cửa ra bên đó, có một bà lão bán giày, trùm một chiếc mũ xanh trên đầu, nói với bà ấy A Đạt tìm bà ấy lấy đồ là được." A Đạt nhỏ giọng nói với Tuệ Hòa.
"Vâng." Cô cũng không làm trì hoãn A Đạt làm ăn, đi tìm bà lão trùm mũ màu xanh.
Sau khi đi qua mười mấy cái sạp, cuối cùng cũng tìm được người, ở chợ đen có rất nhiều bà lão lớn tuổi nhưng người trùm mũ màu xanh trên đầu chỉ có mỗi bà ấy, vô cùng nổi bật.
"Bà ơi, A Đạt bảo cháu đến chỗ bà lấy một ít đồ vật." Cô nhẹ giọng nói với bà lão đang cúi đầu đóng đế giày.
"Hả, A Đạt à? Vậy cháu đi theo bà." Bà lão chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với Tuệ Hòa, ý bảo qua đó.
"Cô bé đỡ bà một chốc." Bà lão trùm mũ xanh vươn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghĩ trước mặt mọi người sẽ không xuất hiện bẫy tống tiền tống tình[1], vì thế cũng thuận tay đỡ lấy bà lão.
[1]Từ gốc là “仙人跳”, nghĩa đen là cái hố mà cả thần tiên cũng nhảy vào. Từ này dùng để chỉ hành vi lừa tiền có tổ chức, thông thường là một người phụ nữ lừa một người đàn ông lên giường, lúc hai người chuẩn bị ngủ với nhau thì đồng bọn của người phụ nữ ập vào tố hai người ngoại tình,…
"Cháu muốn gì, lát nữa bà đi mua cho cháu."
"Bà ạ, quần áo của cháu chật rồi, cháu muốn vài bộ quần áo vừa người." Tuệ Hòa tiếp lời.
"Muốn quần áo vừa người thì tự mình may tốt hơn, mua thì có khi không vừa vặn bằng."
"Rộng chút thì tốt, mùa thu trời lạnh, có thể mặc thêm hai lớp nữa."
"Cháu đấy nha." Bà lão thân thiết vô vỗ tay Tuệ Hòa.
Hai người rất nhanh đã tới trước sạp của A Đạt, ở đây sẽ không có người, trực tiếp dẫn Tuệ Hòa đến bên cạnh xe bò chất đầy lương thực.
Từ trong đống lương thực lấy ra một cái túi và mở dây rút ra, bên trong là một đống vải bố xếp gọn gàng.
Sau đó ra hiệu cho Tuệ Hòa ra trước xe, mở cái ghế dựa bên dưới ra và lấy bao rỗng đựng lương thực ra.
Bên dưới là quần áo được xếp gọn gàng ngăn nắp, phần lớn là quần áo của phụ nữ và trẻ em.
Cô sờ lên lớp quần áo, đường may rất tốt, mặt vải bằng phẳng.
Ở cổ tay áo còn thêu một móc khóa có màu sắc rực rỡ bên cạnh, tăng thêm vài phần nghịch ngợm, quần áo vải bố có tính thoáng khí tốt, rất khó bị hư hỏng, hơn nữa lúc mặc cũng rất dễ chịu.
"Cháu muốn ba bộ đồ và sáu mét vải bố." Cô suy nghĩ rồi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Quần áo 25 đồng một bộ, 1 mét bố 5 đồng, tổng cộng 105 đồng, cháu và thằng nhóc này cũng làm ăn với nhau, đưa bà 100 đồng là được."
"Vâng, cháu cảm ơn, bà đóng gói hết lại cho cháu nhé, lát nữa cháu phải đi rồi."
Cô cũng không quan tâm quan hệ giữa bọn họ là gì, đồ cần mua đã mua được rồi, cũng không giao lưu gì thêm.
Bà lão nhận tiền xong thì quay về sạp của mình để tiếp tục đóng đế giày.
"Em gái, em đến cổng chờ anh, anh sẽ tới ngay, em yên tâm, không thiếu đồ đâu." A Đạt vỗ vỗ ngực.
"Được, làm phiền anh ạ."
Tuệ Hòa mỉm cười, đi đến chỗ người phụ nữ trẻ tuổi và đẩy xe cút kít của mình đi ra chỗ cổng, đến cùng lúc với A Đạt.
Cô đi cách cổng ra một dặm thì dừng lại, nói với A Đạt: "Anh, đến đây thôi, em đã hẹn với người nhà ở đây."
"Một mình em ở đây giữ lương thực được không đó? Không được thì anh ở lại với em thêm một lát."
Để khách hàng ở chỗ này một mình, anh ta không yên tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì danh tiếng sau này của anh ta sẽ hỏng mất.
"Không sao đâu ạ, em đã hẹn với họ rồi, không lâu lắm bọn họ sẽ đến."
"Hahaha, vậy được, anh đi trước đây, lần sau lại đến ủng hộ anh nhé."
A Đạt dỡ lương thực xuống, sau đó lại chỉnh lại xe cút kít rồi vẫy tay với Tuệ Hòa và rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro