Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 35
2024-11-20 21:32:49
Cơm đã chín, trên bàn đã bày sẵn vải bố, cô bưng lồng hấp xuống và đặt lên bàn. Nước nấu cơm vẫn đang sôi, Tuệ Hòa cầm chiếc bát gốm mới mua được qua.
Cô múc một gáo nước nóng đổ vào trong nồi đất, đảo qua đảo lại cho đến khi các chỗ đều được phần. Sau khi làm xong, Tuệ Hòa múc nước đổ vào bồn gỗ, lửa trong bệ bếp nhỏ hơn một nửa.
Tuệ Hòa từ từ bỏ lọ thủy tinh vào bồn gỗ, lo rằng làm quá nhanh sẽ khiến thủy tinh bị nổ tung trong nước, cô lấy một cái giẻ lau sạch sẽ, cẩn thận lau sạch, tránh cho bên trong còn bột thủy tinh đọng lại.
Đặt nồi đất đã rửa sạch lên kệ trong nơi bảo quản và đợi cho nồi khô.
Trong nồi truyền đến tiếng sôi sùng sục, chứng tỏ canh đã chín rồi, Tuệ Hòa nếm thử, cảm thấy mùi vị có hơi nhạt, cô cho thêm ít muối rồi khuấy đều và múc ra khỏi nồi.
Bản thân đậu tương đã có vị mặn, nếu cho muối vào trước, rồi mới cho đậu tương vào thì món ăn sẽ có vị thiên về mặn hơn.
Sau khi nấu xong mới cho muối vào thì sẽ đảm bảo được vị mặn vừa phải, cái này áp dụng với các loại thịt, nêm nếm các loại gia vị khác rồi khi nào lấy đồ ra khỏi nồi mới cho thêm muối.
Cô đặt nước cơm lạnh và thịt chuột tre hun khói đã xào xong lên bàn, lồng hấp khá to nên hơi chiếm chỗ, cô xới đầy một chén cơm xong mang lồng đặt lên bệ bếp.
Tuệ Hòa mong đợi ăn một ngụm cơm trắng lớn, cảm nhận được hương vị thơm ngon của gạo trắng, hốc mắt cô hơi nóng lên, sau đó lại kẹp một miếng thịt hun vào miệng, khiến miệng đầy dầu mỡ.
Trời mới biết một người ăn cơm hằng ngày như cô, mấy ngày nay chỉ ăn cháo trắng, bánh bao chay, thịt nướng đều chỉ có thể cho ít muối, miệng đã sắp nhạt thành con chim luôn rồi.
Buổi tối đi ngủ, ruột gan luôn cồn cào muốn ăn cơm, tốt xấu gì cũng có mì sợi cũng được đi, nhưng lương thực trong nhà không cho phép.
Tuệ Hòa ăn hai chén cơm lớn, một mâm đồ ăn cũng được cô ăn sạch sẽ, ừng ực, uống xong một ngụm nước gạo cuối cùng.
"Ợ…" Cô cảm thấy thỏa mãn mà sờ bụng.
Cảm giác bản thân có thể cày được ba mảnh đất một mình.
Cô rửa sạch nồi, dùng nước tráng nồi để rửa chén đũa, đã làm được thì quyết không lãng phí, một giọt nước cũng rất cách dùng.
Thu dọn xong bệ bếp, cô lấy ra sơn trà và anh đào còn dư hồi sáng từ trong nhẫn không gian, chuẩn bị bắt đầu nấu mứt.
Thời gian là vàng bạc, Tuệ Hòa không định để những việc này đến ban ngày mới làm. Bởi vì có rất nhiều chuyện còn chưa kịp làm.
Cô thêm nước vào bồn gỗ, bỏ anh đào vào trong bồn, rửa sạch rồi vớt những chiếc lá đang trôi nổi ra, dùng tay khuấy trong bồn thuận theo chiều kim đồng hồ, rửa sạch những cặn bụi của anh đào.
Lấy anh đào đã rửa sạch ra và bỏ vào thùng, tiến hành lần rửa thứ hai, sơn trà cũng được đổ vào trong nước, đơn giản rửa sạch xong để cho ráo nước.
Cô bóc quả anh đào trước, nghĩ dù sao cũng phải làm thành mứt nên cô cũng lười bóc từng quả một, vì vậy trực tiếp đổ vào chậu gốm sạch sẽ, dùng tay bóp nát, sau đó lấy hột ra.
Tổng cộng có hơn 80 cân anh đào, thoạt nhìn thì nhiều nhưng trên thực tế cũng vừa đủ, dù sao cũng là hoa quả tươi, phần thịt của quả anh đào sau khi loại bỏ hạt được phủ lên một lớp vải và đặt sang một bên.
Cô chuyển than đang cháy trong bếp sang cái bếp lò nhỏ, sau đó dùng xẻng nhỏ múc một ít than củi khô ráo từ túi da rắn cạnh bếp.
Dùng kẹp để gắp vài cục than lớn hơn bỏ vào trong bếp lò nhỏ rồi thổi. Đợi lửa lớn hơn một chút thì đặt nồi đất chứa đầy thịt quả anh đào lên bếp, bắt đầu nấu mứt.
Cho thêm một lượng đường trắng vừa phải, vị chua của anh đào rất nặng, căn cứ vào khẩu vị của mình mà thêm giảm, Tuệ Hòa thích hơi ngọt chút nên cho thêm hai muỗng đường.
Bên này mứt anh đào đang từ từ được nấu với lửa nhỏ, Tuệ Hòa lại quay qua bắt đầu xử lý sơn trà, xử lý sơn trà có thêm một bước đó là lột vỏ.
Nếu chỉ cần bỏ hạt như anh đào thì chỉ cần trực tiếp bóp nát là được, nhưng trên vỏ sơn trà có một lớp lông tơ nhỏ, nếu trực tiếp bóp nát thì dù có lột được vỏ nhưng khi nấu xong thì mùi vị của sơn trà sẽ không ngon.
Cô múc một gáo nước nóng đổ vào trong nồi đất, đảo qua đảo lại cho đến khi các chỗ đều được phần. Sau khi làm xong, Tuệ Hòa múc nước đổ vào bồn gỗ, lửa trong bệ bếp nhỏ hơn một nửa.
Tuệ Hòa từ từ bỏ lọ thủy tinh vào bồn gỗ, lo rằng làm quá nhanh sẽ khiến thủy tinh bị nổ tung trong nước, cô lấy một cái giẻ lau sạch sẽ, cẩn thận lau sạch, tránh cho bên trong còn bột thủy tinh đọng lại.
Đặt nồi đất đã rửa sạch lên kệ trong nơi bảo quản và đợi cho nồi khô.
Trong nồi truyền đến tiếng sôi sùng sục, chứng tỏ canh đã chín rồi, Tuệ Hòa nếm thử, cảm thấy mùi vị có hơi nhạt, cô cho thêm ít muối rồi khuấy đều và múc ra khỏi nồi.
Bản thân đậu tương đã có vị mặn, nếu cho muối vào trước, rồi mới cho đậu tương vào thì món ăn sẽ có vị thiên về mặn hơn.
Sau khi nấu xong mới cho muối vào thì sẽ đảm bảo được vị mặn vừa phải, cái này áp dụng với các loại thịt, nêm nếm các loại gia vị khác rồi khi nào lấy đồ ra khỏi nồi mới cho thêm muối.
Cô đặt nước cơm lạnh và thịt chuột tre hun khói đã xào xong lên bàn, lồng hấp khá to nên hơi chiếm chỗ, cô xới đầy một chén cơm xong mang lồng đặt lên bệ bếp.
Tuệ Hòa mong đợi ăn một ngụm cơm trắng lớn, cảm nhận được hương vị thơm ngon của gạo trắng, hốc mắt cô hơi nóng lên, sau đó lại kẹp một miếng thịt hun vào miệng, khiến miệng đầy dầu mỡ.
Trời mới biết một người ăn cơm hằng ngày như cô, mấy ngày nay chỉ ăn cháo trắng, bánh bao chay, thịt nướng đều chỉ có thể cho ít muối, miệng đã sắp nhạt thành con chim luôn rồi.
Buổi tối đi ngủ, ruột gan luôn cồn cào muốn ăn cơm, tốt xấu gì cũng có mì sợi cũng được đi, nhưng lương thực trong nhà không cho phép.
Tuệ Hòa ăn hai chén cơm lớn, một mâm đồ ăn cũng được cô ăn sạch sẽ, ừng ực, uống xong một ngụm nước gạo cuối cùng.
"Ợ…" Cô cảm thấy thỏa mãn mà sờ bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác bản thân có thể cày được ba mảnh đất một mình.
Cô rửa sạch nồi, dùng nước tráng nồi để rửa chén đũa, đã làm được thì quyết không lãng phí, một giọt nước cũng rất cách dùng.
Thu dọn xong bệ bếp, cô lấy ra sơn trà và anh đào còn dư hồi sáng từ trong nhẫn không gian, chuẩn bị bắt đầu nấu mứt.
Thời gian là vàng bạc, Tuệ Hòa không định để những việc này đến ban ngày mới làm. Bởi vì có rất nhiều chuyện còn chưa kịp làm.
Cô thêm nước vào bồn gỗ, bỏ anh đào vào trong bồn, rửa sạch rồi vớt những chiếc lá đang trôi nổi ra, dùng tay khuấy trong bồn thuận theo chiều kim đồng hồ, rửa sạch những cặn bụi của anh đào.
Lấy anh đào đã rửa sạch ra và bỏ vào thùng, tiến hành lần rửa thứ hai, sơn trà cũng được đổ vào trong nước, đơn giản rửa sạch xong để cho ráo nước.
Cô bóc quả anh đào trước, nghĩ dù sao cũng phải làm thành mứt nên cô cũng lười bóc từng quả một, vì vậy trực tiếp đổ vào chậu gốm sạch sẽ, dùng tay bóp nát, sau đó lấy hột ra.
Tổng cộng có hơn 80 cân anh đào, thoạt nhìn thì nhiều nhưng trên thực tế cũng vừa đủ, dù sao cũng là hoa quả tươi, phần thịt của quả anh đào sau khi loại bỏ hạt được phủ lên một lớp vải và đặt sang một bên.
Cô chuyển than đang cháy trong bếp sang cái bếp lò nhỏ, sau đó dùng xẻng nhỏ múc một ít than củi khô ráo từ túi da rắn cạnh bếp.
Dùng kẹp để gắp vài cục than lớn hơn bỏ vào trong bếp lò nhỏ rồi thổi. Đợi lửa lớn hơn một chút thì đặt nồi đất chứa đầy thịt quả anh đào lên bếp, bắt đầu nấu mứt.
Cho thêm một lượng đường trắng vừa phải, vị chua của anh đào rất nặng, căn cứ vào khẩu vị của mình mà thêm giảm, Tuệ Hòa thích hơi ngọt chút nên cho thêm hai muỗng đường.
Bên này mứt anh đào đang từ từ được nấu với lửa nhỏ, Tuệ Hòa lại quay qua bắt đầu xử lý sơn trà, xử lý sơn trà có thêm một bước đó là lột vỏ.
Nếu chỉ cần bỏ hạt như anh đào thì chỉ cần trực tiếp bóp nát là được, nhưng trên vỏ sơn trà có một lớp lông tơ nhỏ, nếu trực tiếp bóp nát thì dù có lột được vỏ nhưng khi nấu xong thì mùi vị của sơn trà sẽ không ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro