Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 40
2024-11-20 21:32:49
Nhặt hết số hạt tiêu, Tuệ Hòa liền gặp phải khu rừng tre rộng rãi, lần trước cô chỉ đi gần rìa rừng, chưa vào sâu.
Nếu cô đến sớm hơn, có thể đào được ít măng mùa xuân, chúng đã lớn sắp bằng nửa cây tre rồi. Sau khi hiểu rõ về bão tuyết vào mùa đông, Tuệ Hòa chẳng trông đợi gì vào việc đào măng tre mùa đông nữa.
Trong vòng bốn tháng, tuyết rơi hơn nửa thời gian. Nếu không được dọn sạch, lớp tuyết có thể dày đến 1, 2 mét, thậm chí không thể chạm vào đường.
Tới được khu rừng tre này, hiện giờ Tuệ Hòa đã đi xuống núi được nửa đường, địa hình càng xuống càng bằng phẳng, thảm thực vật thưa thớt dần, ánh nắng đã chiếu tới tận mặt đất.
Những bụi cây ở đây không cao, chỉ ngang vai một người, dọc đường, ngoài phân của một số động vật nhỏ ra, Tuệ Hòa chẳng hề thấy đống phân nào của các động vật lớn. Có vẻ như đám bò và con hổ đó không ở bên phía núi này.
Lại tiếp tục đi xuống, Tuệ Hòa phát hiện thêm dưới chân núi có một bờ sông.
Ở đây không bằng phẳng như chỗ đó, khắp nơi đều có sỏi đá, hòn lớn cao bằng người trưởng thành, hòn nhỏ có thể cao tới đầu gối. Đây có lẽ là lý do khiến những động vật đó không thể sinh sống, uống nước cực kỳ bất tiện.
Địa hình ở đây thấp hơn bên kia, bãi đá vẫn còn chút nước. Tuệ Hòa rất ngạc nhiên và thích thú khi tìm ra ốc đồng và ốc nước ngọt có thể ăn được trên đá.
Ngoài ra, còn có những chú cá nhỏ đang bơi loanh quanh mấy hồn đá.
Đây là một địa điểm tuyệt vời. Tuệ Hòa nhìn về sắc trời, mặt trời đã di chuyển về hướng Tây, còn chưa xuống núi, ngày hè rất dài, từ nơi này trở về phải mất gần một giờ đồng hồ.
Tuệ Hòa không có ý định bắt cá nên không cởi giày và tất. Cô lấy từ trong không gian ra một chiếc sọt nhỏ, buộc ngang eo, cố định lại.
Cô bắt đầu nhặt ốc, không biết ốc bươu vàng đã tuyệt chủng hết hay sao, nơi này ngoại trừ ốc đinh, chỉ còn lại ốc đồng.
Mấy con ốc nước ngọt sinh sản rất nhanh, nếu không có sự can thiệp của con người, những tảng đá ở đây sẽ bị bao phủ dày đặc. Nếu ai có hội chứng sợ lỗ nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Đối với Tuệ Hòa mà nói, đây là chuột sa chĩnh gạo.
Lúc đầu, cô nhặt những viên lớn, sau khi phát hiện các vết nứt trên đá chứa đầy ốc nước ngọt, Tuệ Hòa trực tiếp dùng tay cầm lấy chúng.
Cô vốc từng vốc vào cái sọt ngang eo, chiếc sọt càng lúc càng nặng, đồng thời vang lên tiếng lạch cạch.
Trong lòng cô chỉ còn một câu nói: "Về không nổi, thật sự về không nổi rồi."
Bé thiên thần nói: "Nhặt nhiều như vậy có ăn hết được không?"
Nhóc ác quỷ đáp: "Ăn không hết có thể đem đi phơi năng mà."
Hai nhân cách đang đấu tranh trong nội tâm cô. Tuệ Hòa nhặt hết giỏ này đến giỏ khác, vì chiếc sọt nhỏ quá đựng không nổi, nên cô trực tiếp lôi giỏ trúc lớn ra.
Cuối cùng bé thiên thần chiến thắng, khi ấy Tuệ Hòa đã nhặt đầy 2 giỏ tre cao bằng nửa người lớn.
May mà có không gian, nếu không, cô chẳng thể mang đi nổi bao nhiêu là thứ. Cảm giác đó mới đau khổ biết bao. Lại một lần nữa Tuệ Hòa phải cảm ơn trời cao, cảm ơn không gian, cảm ơn cánh cổng.
Cô đặt chiếc giỏ vào không gian, để ra một xô nhỏ xách về. Lúc này, mặt trời đã lặn trên đỉnh núi, sắp 6, 7 giờ rồi, cô phải mau chóng về nhà.
Trên núi trời tối sớm, mặt trời vừa lặn, màn đêm nhanh chóng hạ xuống, đêm đen bám chặt theo bước chân của Tuệ Hòa, từ từ nuốt chửng bóng dáng cô.
Về đến nhà, Tuệ Hòa uống ngay một bát nước, túi nước mang đi đã hết sạch. Uống nước xong, cô ngồi xuống ghế, bây giờ eo cô không đứng nổi nữa, nhặt ốc quá lâu rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Tuệ Hòa bắt đầu nhóm lửa nấu ăn. Trong nhà không có nhiều diêm, lần sau vào thành phải mua một ít, còn cả bật lửa và dầu ăn.
Diêm là công cụ tạo lửa thông dụng của mỗi gia đình, bật lửa thuộc loại hàng xa xỉ vì muốn dùng được phải có dầu. Vỏ bật lửa được làm bằng kim loại, có thể tái sử dụng.
Cha của nguyên chủ khi vào thành quên mang theo, nên phải để dành, lần trước làm thịt xông khói đã dùng hết số dầu cuối cùng, hiện tại chỉ đánh ra được vài tia lửa.
Nếu cô đến sớm hơn, có thể đào được ít măng mùa xuân, chúng đã lớn sắp bằng nửa cây tre rồi. Sau khi hiểu rõ về bão tuyết vào mùa đông, Tuệ Hòa chẳng trông đợi gì vào việc đào măng tre mùa đông nữa.
Trong vòng bốn tháng, tuyết rơi hơn nửa thời gian. Nếu không được dọn sạch, lớp tuyết có thể dày đến 1, 2 mét, thậm chí không thể chạm vào đường.
Tới được khu rừng tre này, hiện giờ Tuệ Hòa đã đi xuống núi được nửa đường, địa hình càng xuống càng bằng phẳng, thảm thực vật thưa thớt dần, ánh nắng đã chiếu tới tận mặt đất.
Những bụi cây ở đây không cao, chỉ ngang vai một người, dọc đường, ngoài phân của một số động vật nhỏ ra, Tuệ Hòa chẳng hề thấy đống phân nào của các động vật lớn. Có vẻ như đám bò và con hổ đó không ở bên phía núi này.
Lại tiếp tục đi xuống, Tuệ Hòa phát hiện thêm dưới chân núi có một bờ sông.
Ở đây không bằng phẳng như chỗ đó, khắp nơi đều có sỏi đá, hòn lớn cao bằng người trưởng thành, hòn nhỏ có thể cao tới đầu gối. Đây có lẽ là lý do khiến những động vật đó không thể sinh sống, uống nước cực kỳ bất tiện.
Địa hình ở đây thấp hơn bên kia, bãi đá vẫn còn chút nước. Tuệ Hòa rất ngạc nhiên và thích thú khi tìm ra ốc đồng và ốc nước ngọt có thể ăn được trên đá.
Ngoài ra, còn có những chú cá nhỏ đang bơi loanh quanh mấy hồn đá.
Đây là một địa điểm tuyệt vời. Tuệ Hòa nhìn về sắc trời, mặt trời đã di chuyển về hướng Tây, còn chưa xuống núi, ngày hè rất dài, từ nơi này trở về phải mất gần một giờ đồng hồ.
Tuệ Hòa không có ý định bắt cá nên không cởi giày và tất. Cô lấy từ trong không gian ra một chiếc sọt nhỏ, buộc ngang eo, cố định lại.
Cô bắt đầu nhặt ốc, không biết ốc bươu vàng đã tuyệt chủng hết hay sao, nơi này ngoại trừ ốc đinh, chỉ còn lại ốc đồng.
Mấy con ốc nước ngọt sinh sản rất nhanh, nếu không có sự can thiệp của con người, những tảng đá ở đây sẽ bị bao phủ dày đặc. Nếu ai có hội chứng sợ lỗ nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Đối với Tuệ Hòa mà nói, đây là chuột sa chĩnh gạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu, cô nhặt những viên lớn, sau khi phát hiện các vết nứt trên đá chứa đầy ốc nước ngọt, Tuệ Hòa trực tiếp dùng tay cầm lấy chúng.
Cô vốc từng vốc vào cái sọt ngang eo, chiếc sọt càng lúc càng nặng, đồng thời vang lên tiếng lạch cạch.
Trong lòng cô chỉ còn một câu nói: "Về không nổi, thật sự về không nổi rồi."
Bé thiên thần nói: "Nhặt nhiều như vậy có ăn hết được không?"
Nhóc ác quỷ đáp: "Ăn không hết có thể đem đi phơi năng mà."
Hai nhân cách đang đấu tranh trong nội tâm cô. Tuệ Hòa nhặt hết giỏ này đến giỏ khác, vì chiếc sọt nhỏ quá đựng không nổi, nên cô trực tiếp lôi giỏ trúc lớn ra.
Cuối cùng bé thiên thần chiến thắng, khi ấy Tuệ Hòa đã nhặt đầy 2 giỏ tre cao bằng nửa người lớn.
May mà có không gian, nếu không, cô chẳng thể mang đi nổi bao nhiêu là thứ. Cảm giác đó mới đau khổ biết bao. Lại một lần nữa Tuệ Hòa phải cảm ơn trời cao, cảm ơn không gian, cảm ơn cánh cổng.
Cô đặt chiếc giỏ vào không gian, để ra một xô nhỏ xách về. Lúc này, mặt trời đã lặn trên đỉnh núi, sắp 6, 7 giờ rồi, cô phải mau chóng về nhà.
Trên núi trời tối sớm, mặt trời vừa lặn, màn đêm nhanh chóng hạ xuống, đêm đen bám chặt theo bước chân của Tuệ Hòa, từ từ nuốt chửng bóng dáng cô.
Về đến nhà, Tuệ Hòa uống ngay một bát nước, túi nước mang đi đã hết sạch. Uống nước xong, cô ngồi xuống ghế, bây giờ eo cô không đứng nổi nữa, nhặt ốc quá lâu rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Tuệ Hòa bắt đầu nhóm lửa nấu ăn. Trong nhà không có nhiều diêm, lần sau vào thành phải mua một ít, còn cả bật lửa và dầu ăn.
Diêm là công cụ tạo lửa thông dụng của mỗi gia đình, bật lửa thuộc loại hàng xa xỉ vì muốn dùng được phải có dầu. Vỏ bật lửa được làm bằng kim loại, có thể tái sử dụng.
Cha của nguyên chủ khi vào thành quên mang theo, nên phải để dành, lần trước làm thịt xông khói đã dùng hết số dầu cuối cùng, hiện tại chỉ đánh ra được vài tia lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro