Thiên Tai Làm Ruộng: Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Có Thể Trồng Trọt
Chương 43
2024-11-20 21:32:49
Cô bỏ sọt tre vào trong không gian, làm như vậy không phải lo lắng nấm bị va chạm trong quá trình đi đường.
Về đến nhà, Tuệ Hòa lập tức đi nhóm lửa nấu cơm, nhân tiện đun một ít nước ấm để lau người, thay giày và rửa chân thật sạch.
Lúc này đã là giữa tháng 7, đây là thời điểm nóng bức nhất, mặt trời ban trưa gay gắt, trong rừng càng nóng nực hơn.
Buổi trưa cô nấu một ít cháo hạt kê, trời quá nóng khiến cô không muốn ăn uống gì. Buổi chiều cô không định lên núi, không tốn nhiều thể lực nên chỉ ăn một ít.
Sau khi ăn trưa xong cô quay về phòng ngủ trưa một tiếng.
Sau khi tỉnh lại, cô lấy chiếc mũ rơm ở trong không gian trữ vật ra, tìm một cái ô dấy, lại cầm thêm mấy cái túi vải bố ở trong lều.
Cô khóa cổng sân thật kỹ và đi về phía nguồn nước ở dưới chân núi.
Tuệ Hòa dự định rửa ốc ở hạ nguồn của dòng suối, thượng nguồn để lấy nước dùng.
Cô lấy ba sọt ốc đồng lẫn với ốc nước ngọt ra, đồ một ít vào trong túi, dùng dây cỏ buộc thật chặt rồi ném xuống dưới suối.
Phần còn lại ở trong sọt tre cũng ném xuống để dòng nước của con suối cọ rửa.
Tuệ Hòa đi giày rơm bước xuống nước, dòng nước mát lạnh chảy qua chân mang đến sự sảng khoái.
Cô vén tay áo lên mặt đầu vò cái túi, vài phút sau cô mở túi ra, đổ vào sọt tre, từng con ốc nước ngọt bên trong đã sáng bóng.
Cứ lặp lại như thế, cô rửa sạch sẽ phần còn thừa lại.
Sau khi rửa ốc nước ngọt xong, Tuệ Hòa không vội vàng quay về, cách hai bên bờ suối khoảng một mét có rất nhiều các loại rau dại, cô hái một nắm rau cần nước.
Sau đó, ở nơi ánh mặt trời chiếu xuống hạ nguồn, cô phát hiện một luống rau diếp cá.
Rau diếp cá còn có tên gọi khác là ngự tinh thảo, người nào thích thì rất mê, người nào không thích sẽ cảm thấy nó còn kinh khủng hơn cả bún ốc và đậu hũ thối.
Có rất ít người phương Bắc có thể chấp nhận mùi vị của nó, những người ở vùng Vân Quý Xuyên như cô rất thích, Tuệ Hòa cũng thích ăn, đặc biệt là khi mới mọc chồi non, có thể trộn cả lá và rễ vào ăn chung, khi ăn chung với cơm có thể giải ngấy.
Cô đào một ít rau diếp cá, rửa sạch luôn tại suối, đối với Tuệ Hòa mà nói, công việc đào rau dại là trò tiêu khiển, là thú vui chứ không phải đang làm việc, cho dù đào lâu cũng không thấy mệt.
Rửa rau diếp xong, Tuệ Hòa lôi con hươu nai đã thu hoạch từ bẫy rập sáng nay ra bắt đầu mổ xẻ.
Ở chỗ này không cần thay nước, cũng không cần lo lắng mùi máu tươi sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cô.
Ở đây thoáng đãng rộng rãi, cách rừng cây trên núi khoảng hơn 500m, phía sau lưng là nhà của cô nên không lo lắng có động vật khổng lồ lao tới.
Nếu ở phía đối diện cũng có thể phát hiện kịp thời.
Cô lột da con hươu nai rồi ném xuống suối bắt đầu mổ bụng nó, lần này cô giữ ruột lại dự định làm xúc xích.
Lần trước cô không giữ nội tạng của con trâu đực ở nhà vì không muốn nhà bị bốc mùi, ngoài phân tro ra không có thứ gì xử lý được, có rửa cũng không sạch.
Lần này cô mang cả phân tro và muối thô, phải rửa cho sạch ruột.
Sau khi xử lý xong xuôi, cô không bỏ phí phần nội tạng còn dư lại mà đặt vào chậu nhỏ rồi cất trong không gian, nội tạng của con trâu đực lần trước cũng được cất ở đây.
Cô đậy mẹt vào, để lần sau ném xuống bẫy làm mồi nhử.
Sau khi xử lý xong con hươu đã hết hai tiếng, lúc này đã khoảng bốn giờ chiều.
Chiều nay không còn việc gì nữa, khi về nhà cô sẽ nấu ốc nước ngọt và ốc đồng rồi đem đi phơi nắng.
Cô đi đến thượng nguồn bơm đầy lu nước ở nhà, đặt tất cả vào trong không gian, Tuệ Hòa chỉ cầm một cây rìu quay về.
Về đến nhà cô lấy lu nước ra, đậy mẹt lại, đổ nước vào trong một cái nồi to, bỏ thêm ốc nước ngọt, rót đầy hai nồi nấu.
Bếp lửa bùng lên, Tuệ Hòa cũng không rảnh rỗi, buổi tối cô muốn luộc ốc nước ngọt, cô để ý số ốc nước ngọt cô rửa đêm qua đã mở ra gần hết.
Sau khi rửa lại mấy lần, cô dùng dao để cắt phần đuôi, nếu có máy cắt hoặc kìm nhổ đinh thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn. Kiếp trước cô từng làm việc cho một quán ăn khuya, ban ngày cắt ốc nước ngọt, cắt liên tục đến tận 10 giờ tối, mỗi ngày đều nổi một vài nốt phồng rộp, dù đeo găng tay cũng vô dụng.
Về đến nhà, Tuệ Hòa lập tức đi nhóm lửa nấu cơm, nhân tiện đun một ít nước ấm để lau người, thay giày và rửa chân thật sạch.
Lúc này đã là giữa tháng 7, đây là thời điểm nóng bức nhất, mặt trời ban trưa gay gắt, trong rừng càng nóng nực hơn.
Buổi trưa cô nấu một ít cháo hạt kê, trời quá nóng khiến cô không muốn ăn uống gì. Buổi chiều cô không định lên núi, không tốn nhiều thể lực nên chỉ ăn một ít.
Sau khi ăn trưa xong cô quay về phòng ngủ trưa một tiếng.
Sau khi tỉnh lại, cô lấy chiếc mũ rơm ở trong không gian trữ vật ra, tìm một cái ô dấy, lại cầm thêm mấy cái túi vải bố ở trong lều.
Cô khóa cổng sân thật kỹ và đi về phía nguồn nước ở dưới chân núi.
Tuệ Hòa dự định rửa ốc ở hạ nguồn của dòng suối, thượng nguồn để lấy nước dùng.
Cô lấy ba sọt ốc đồng lẫn với ốc nước ngọt ra, đồ một ít vào trong túi, dùng dây cỏ buộc thật chặt rồi ném xuống dưới suối.
Phần còn lại ở trong sọt tre cũng ném xuống để dòng nước của con suối cọ rửa.
Tuệ Hòa đi giày rơm bước xuống nước, dòng nước mát lạnh chảy qua chân mang đến sự sảng khoái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vén tay áo lên mặt đầu vò cái túi, vài phút sau cô mở túi ra, đổ vào sọt tre, từng con ốc nước ngọt bên trong đã sáng bóng.
Cứ lặp lại như thế, cô rửa sạch sẽ phần còn thừa lại.
Sau khi rửa ốc nước ngọt xong, Tuệ Hòa không vội vàng quay về, cách hai bên bờ suối khoảng một mét có rất nhiều các loại rau dại, cô hái một nắm rau cần nước.
Sau đó, ở nơi ánh mặt trời chiếu xuống hạ nguồn, cô phát hiện một luống rau diếp cá.
Rau diếp cá còn có tên gọi khác là ngự tinh thảo, người nào thích thì rất mê, người nào không thích sẽ cảm thấy nó còn kinh khủng hơn cả bún ốc và đậu hũ thối.
Có rất ít người phương Bắc có thể chấp nhận mùi vị của nó, những người ở vùng Vân Quý Xuyên như cô rất thích, Tuệ Hòa cũng thích ăn, đặc biệt là khi mới mọc chồi non, có thể trộn cả lá và rễ vào ăn chung, khi ăn chung với cơm có thể giải ngấy.
Cô đào một ít rau diếp cá, rửa sạch luôn tại suối, đối với Tuệ Hòa mà nói, công việc đào rau dại là trò tiêu khiển, là thú vui chứ không phải đang làm việc, cho dù đào lâu cũng không thấy mệt.
Rửa rau diếp xong, Tuệ Hòa lôi con hươu nai đã thu hoạch từ bẫy rập sáng nay ra bắt đầu mổ xẻ.
Ở chỗ này không cần thay nước, cũng không cần lo lắng mùi máu tươi sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cô.
Ở đây thoáng đãng rộng rãi, cách rừng cây trên núi khoảng hơn 500m, phía sau lưng là nhà của cô nên không lo lắng có động vật khổng lồ lao tới.
Nếu ở phía đối diện cũng có thể phát hiện kịp thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lột da con hươu nai rồi ném xuống suối bắt đầu mổ bụng nó, lần này cô giữ ruột lại dự định làm xúc xích.
Lần trước cô không giữ nội tạng của con trâu đực ở nhà vì không muốn nhà bị bốc mùi, ngoài phân tro ra không có thứ gì xử lý được, có rửa cũng không sạch.
Lần này cô mang cả phân tro và muối thô, phải rửa cho sạch ruột.
Sau khi xử lý xong xuôi, cô không bỏ phí phần nội tạng còn dư lại mà đặt vào chậu nhỏ rồi cất trong không gian, nội tạng của con trâu đực lần trước cũng được cất ở đây.
Cô đậy mẹt vào, để lần sau ném xuống bẫy làm mồi nhử.
Sau khi xử lý xong con hươu đã hết hai tiếng, lúc này đã khoảng bốn giờ chiều.
Chiều nay không còn việc gì nữa, khi về nhà cô sẽ nấu ốc nước ngọt và ốc đồng rồi đem đi phơi nắng.
Cô đi đến thượng nguồn bơm đầy lu nước ở nhà, đặt tất cả vào trong không gian, Tuệ Hòa chỉ cầm một cây rìu quay về.
Về đến nhà cô lấy lu nước ra, đậy mẹt lại, đổ nước vào trong một cái nồi to, bỏ thêm ốc nước ngọt, rót đầy hai nồi nấu.
Bếp lửa bùng lên, Tuệ Hòa cũng không rảnh rỗi, buổi tối cô muốn luộc ốc nước ngọt, cô để ý số ốc nước ngọt cô rửa đêm qua đã mở ra gần hết.
Sau khi rửa lại mấy lần, cô dùng dao để cắt phần đuôi, nếu có máy cắt hoặc kìm nhổ đinh thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn. Kiếp trước cô từng làm việc cho một quán ăn khuya, ban ngày cắt ốc nước ngọt, cắt liên tục đến tận 10 giờ tối, mỗi ngày đều nổi một vài nốt phồng rộp, dù đeo găng tay cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro