Thiên Tai Năm Thứ Mười, Cùng Ta Đi Làm Ruộng
Thiên Tai Năm Thứ Mười 3
Nam Cực Lam
2024-05-19 02:22:29
“Cô làm cái gì đó? Có biết đạo lý đến trước và sau hay không?” thấy Hạ Thanh đứng ở vị trí đầu tiên, mấy người đứng dưới bản thông báo lập tức khó chịu, xắn tay áo lên la lối muốn xông đến.
Hạ Thanh xoay người, mấy người đang nhào đến thấy thẻ bài mà cô đang mang là màu xanh, lập tức dừng lại.
Hạ Thanh lạnh nhạt nói: “Muốn nhận đất thì xếp hàng đi.”
Hôm nay là ngày để nhận đất, cho nên mới có nhiều người đến hóng chuyện đến thế. Tuy rằng mấy người còn chưa quyết định có đi nhận đất hay không, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đứng phía sau Hạ Thanh, xếp hàng.
Thấy bọn họ không gây sự, hai quân nhân đứng trực thu súng lại, lui về chỗ cũ.
Thấy có người xếp hàng, mấy người đứng ở dưới bảng thông báo đều chen chúc nhau chạy đến. Cho dù có nhận đất hay không thì cứ xếp hàng trước lại nói.
Động tĩnh ở bên này cũng làm mấy người trong đại sảnh chú ý đến, một người phụ nữ đeo thẻ bài màu xanh, trên mặt có hai vết sẹo cực dài đi đến chào hỏi Hạ Thanh: “Cô định đi trồng trọt sao?”
Hạ Thanh gật đầu: “Chị Từ lại đây lãnh nhiệm vụ sao?”
Trong mấy năm cha qua đời, Hạ Thanh rất thường hay đến chiến đội Đông Dương của Từ Quyên làm nhiệm vụ, Từ Quyên là người tốt, đã coi Hạ Thanh như người một nhà.
Từ Quyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không có người tiến hóa thính giác mới hạ giọng hỏi: “Cô đắc tội với người nào hả? Tôi đi nói với Đông Dương một tiếng, cô đến chiến đội của tôi đi?”
Nếu không phải đắc tội với người nào đó không lăn lộn nổi nữa thì làm gì có người tiến hóa nào sẽ không sống sung sướng ở khu an toàn mà đi mạo hiểm đến tính mạng để bào đất kiếm cơm chứ?
Hạ Thanh lắc đầu: “Không đắc tội với ai cả, tôi chỉ là thích cái này thôi.”
Nhưng cũng không thể vì thích mà đi chịu chết được.
Từ Quyên đang định mở miệng thì lại nghe được bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng thắng xe ô tô và tiếng giày da chạm mặt đất. Đã thiên tai được mười năm, trong khu an toàn không còn bao nhiêu người có thể mang được giày da, Từ Quyên quay đầu nhìn ra cửa đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quyến rũ một chiếc áo da bó sát người, sạch sẽ đến khác thường từ ngoài cửa đi vào, sau đó lập tức hướng về phía này.
Cháu gái của phó lãnh đạo căn cứ Huy Tam Đường Chính Vinh, con gái của đội trưởng đội chiến đấu Túc Phong xếp hạng nhất toàn căn cứ Đường Chính Túc, người phụ nữ giỏi kiếm chuyện nhất cả khu an toàn này, ai gặp được cô ta thì người đó xui xẻo, Từ Quyên bởi vì một chút chuyện nhỏ bị cô ta ghi thù, hiện tại có thể tránh thì cô ấy đều sẽ cố tránh.
Hạ Thanh hơi nhúc nhích khóe môi, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Chị Từ đi làm chuyện của mình đi, có rảnh chúng ta lại gặp nhau.”
Từ Quyên khẽ gật đầu, xoay người bước nhanh quay về bên cạnh các đồng đội.
Tiếng giày da lộc cộc trong trẻo vang vọng khắp đại sảnh, hơn phân nửa người trong đại sảnh đều nhìn về phía Đường Lộ, muốn biết hôm nay cô ta sẽ vừa mắt người đàn ông nào, hoặc là đi kiếm chuyện với cô gái nào.
Đường Lộ mang theo thẻ vàng của người thường lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn đi đến trước bàn làm việc phụ trách phân chia đất ở phía tây đại sảnh, hếch cằm rũ mắt nhìn thẻ bài xanh đeo trước ngực Hạ Thanh.
Hạ Thanh ngước mắt nhìn cô ta, bình tĩnh lui ra sau một bước.
“Hừ.” Lúc này Đường Lộ mới đắc ý hừ lạnh, chống nạnh giành lấy vị trí đầu tiến, lấy khăn tay đã được phun nước hoa khẽ phẩy phẩy trước mũi nói: “Mùi gì thế này, thối chết mất, cũng không biết đi tắm rửa nữa.”
Sau khi bị ô nhiễm phóng xạ và mưa axit kéo dài liên tục hơn nửa năm, nước ao hồ và nước biển hòa lẫn vào nhau, tài nguyên nước trên Lam Tinh phải trải qua tinh lọc mới có thể sử dụng, nhưng bởi vì tinh lọc tốn rất nhiều phí tổn, cho nên người ở khu an toàn muốn dùng nước thì phải lấy tích phân đổi. Người thường đến cả ăn cơm uống nước cũng trở thành thứ xa xỉ, làm gì nỡ dùng tích phân để duy trì mạng sống để tắm rửa chứ.
Hạ Thanh là người tiến hóa sống tốt hơn người bình thường một chút, một tuần có thể tắm sơ một lần, nhưng hôm nay cô cố ý làm bản thân dơ bẩn đến nơi này. Bởi vì tuy rằng cô khá gầy ốm nhưng vẫn có được một gương mặt khá xinh đẹp, không thể để Đường Lộ thích ganh tị nhìn thấy, cũng không thể để Đường Chính Vinh và Đường Chính Túc nhìn thấy.
Hạ Thanh xoay người, mấy người đang nhào đến thấy thẻ bài mà cô đang mang là màu xanh, lập tức dừng lại.
Hạ Thanh lạnh nhạt nói: “Muốn nhận đất thì xếp hàng đi.”
Hôm nay là ngày để nhận đất, cho nên mới có nhiều người đến hóng chuyện đến thế. Tuy rằng mấy người còn chưa quyết định có đi nhận đất hay không, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đứng phía sau Hạ Thanh, xếp hàng.
Thấy bọn họ không gây sự, hai quân nhân đứng trực thu súng lại, lui về chỗ cũ.
Thấy có người xếp hàng, mấy người đứng ở dưới bảng thông báo đều chen chúc nhau chạy đến. Cho dù có nhận đất hay không thì cứ xếp hàng trước lại nói.
Động tĩnh ở bên này cũng làm mấy người trong đại sảnh chú ý đến, một người phụ nữ đeo thẻ bài màu xanh, trên mặt có hai vết sẹo cực dài đi đến chào hỏi Hạ Thanh: “Cô định đi trồng trọt sao?”
Hạ Thanh gật đầu: “Chị Từ lại đây lãnh nhiệm vụ sao?”
Trong mấy năm cha qua đời, Hạ Thanh rất thường hay đến chiến đội Đông Dương của Từ Quyên làm nhiệm vụ, Từ Quyên là người tốt, đã coi Hạ Thanh như người một nhà.
Từ Quyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không có người tiến hóa thính giác mới hạ giọng hỏi: “Cô đắc tội với người nào hả? Tôi đi nói với Đông Dương một tiếng, cô đến chiến đội của tôi đi?”
Nếu không phải đắc tội với người nào đó không lăn lộn nổi nữa thì làm gì có người tiến hóa nào sẽ không sống sung sướng ở khu an toàn mà đi mạo hiểm đến tính mạng để bào đất kiếm cơm chứ?
Hạ Thanh lắc đầu: “Không đắc tội với ai cả, tôi chỉ là thích cái này thôi.”
Nhưng cũng không thể vì thích mà đi chịu chết được.
Từ Quyên đang định mở miệng thì lại nghe được bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng thắng xe ô tô và tiếng giày da chạm mặt đất. Đã thiên tai được mười năm, trong khu an toàn không còn bao nhiêu người có thể mang được giày da, Từ Quyên quay đầu nhìn ra cửa đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quyến rũ một chiếc áo da bó sát người, sạch sẽ đến khác thường từ ngoài cửa đi vào, sau đó lập tức hướng về phía này.
Cháu gái của phó lãnh đạo căn cứ Huy Tam Đường Chính Vinh, con gái của đội trưởng đội chiến đấu Túc Phong xếp hạng nhất toàn căn cứ Đường Chính Túc, người phụ nữ giỏi kiếm chuyện nhất cả khu an toàn này, ai gặp được cô ta thì người đó xui xẻo, Từ Quyên bởi vì một chút chuyện nhỏ bị cô ta ghi thù, hiện tại có thể tránh thì cô ấy đều sẽ cố tránh.
Hạ Thanh hơi nhúc nhích khóe môi, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Chị Từ đi làm chuyện của mình đi, có rảnh chúng ta lại gặp nhau.”
Từ Quyên khẽ gật đầu, xoay người bước nhanh quay về bên cạnh các đồng đội.
Tiếng giày da lộc cộc trong trẻo vang vọng khắp đại sảnh, hơn phân nửa người trong đại sảnh đều nhìn về phía Đường Lộ, muốn biết hôm nay cô ta sẽ vừa mắt người đàn ông nào, hoặc là đi kiếm chuyện với cô gái nào.
Đường Lộ mang theo thẻ vàng của người thường lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn đi đến trước bàn làm việc phụ trách phân chia đất ở phía tây đại sảnh, hếch cằm rũ mắt nhìn thẻ bài xanh đeo trước ngực Hạ Thanh.
Hạ Thanh ngước mắt nhìn cô ta, bình tĩnh lui ra sau một bước.
“Hừ.” Lúc này Đường Lộ mới đắc ý hừ lạnh, chống nạnh giành lấy vị trí đầu tiến, lấy khăn tay đã được phun nước hoa khẽ phẩy phẩy trước mũi nói: “Mùi gì thế này, thối chết mất, cũng không biết đi tắm rửa nữa.”
Sau khi bị ô nhiễm phóng xạ và mưa axit kéo dài liên tục hơn nửa năm, nước ao hồ và nước biển hòa lẫn vào nhau, tài nguyên nước trên Lam Tinh phải trải qua tinh lọc mới có thể sử dụng, nhưng bởi vì tinh lọc tốn rất nhiều phí tổn, cho nên người ở khu an toàn muốn dùng nước thì phải lấy tích phân đổi. Người thường đến cả ăn cơm uống nước cũng trở thành thứ xa xỉ, làm gì nỡ dùng tích phân để duy trì mạng sống để tắm rửa chứ.
Hạ Thanh là người tiến hóa sống tốt hơn người bình thường một chút, một tuần có thể tắm sơ một lần, nhưng hôm nay cô cố ý làm bản thân dơ bẩn đến nơi này. Bởi vì tuy rằng cô khá gầy ốm nhưng vẫn có được một gương mặt khá xinh đẹp, không thể để Đường Lộ thích ganh tị nhìn thấy, cũng không thể để Đường Chính Vinh và Đường Chính Túc nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro